Sau khi nghe xong hai câu cuối cùng, thủy triều trong mắt Thẩm Hoài Dương cuộn trào, các khớp xương trắng lộ ra cảm xúc của anh…
Sau khi nói chuyện với hiệu trưởng xong, Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn có chút sợ hiệu trưởng sẽ không đồng ý, nhưng cũng may là tốt rồi!
Tuy rằng hiệu trưởng có hơi thích nịnh nọt, nhưng cũng hiểu lý lẽ, phương diện này cũng rất tốt…
Kéo vali, cô vội vàng bước ra khỏi trường, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị cô Lý chặn lại.
“Cô Diệp vội vàng đi đâu vậy?”
“Về quê.
” Diệp Giai Nhi tùy tiện nói dối, đi về phía trước hai bước lại bị cô Lý kéo cánh tay: “Cô Diệp, tôi giới thiệu cho cô một đối tượng, bây giờ vừa hay đi gặp đi.
”
“Chị Lý, em đã mua vé tàu rồi, bây giờ đang vội đi này, không thì đợi em từ quê lên hãy nói.
” Cô từ chối, vội vàng muốn rời đi.
“Chao ôi! Bây giờ người đã ở trong quán cà phê đối diện trường chúng ta rồi, cô đi gặp một lát rồi đi cũng không muộn!”
Cô giáo Lý đẩy người của Diệp Giai Nhi và dẫn cô ra ngoài trường.
Diệp Giai Nhi kéo vali lui về phía sau, vẫn đang tìm cớ: “Chị Lý, em còn chưa rửa mặt, tóc tai bù xù, sẽ làm người ta sợ đấy!”
“Không sao, cô không nói thì ai biết là cô chưa rửa mặt chứ, đi thôi.
”
Cô giáo Lý có thân hình to béo, kích thước cơ thể vừa bằng với hai người Diệp Giai Nhi, kéo cô đi như kéo một đứa trẻ.
Bị ép buộc không còn cách nào khác, cô đành phải chấp nhận và liên tục nhấn mạnh: “Chị Lý, chúng ta nói trước đấy nhé, em lộ mặt rồi đi luôn, không thì sẽ không kịp lên tàu mất!”
“Biết rồi.
”
Kết quả là cô bị cô giáo Lý kéo vào quán cà phê đối diện trường học.
Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, dáng người cỡ trung, là một người đàn ông rất bình thường.
Đi tới, sau khi cô giáo Lý giới thiệu đôi bên, người đàn ông lịch sự đưa tay ra: “Cô giáo Diệp, chào cô.
”
Vừa định đưa tay ra thì khóe mắt của Diệp Giai Nhi vô tình quét qua chiếc Land Rover màu đen quen thuộc dừng lại bên ngoài cổng trường, cả người khựng lại, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong phút chốc hô hấp càng trở nên gấp gáp… Nghĩ muốn tránh, nhưng ánh mắt sâu
thẳm kia đã vọt tới rồi, hai người nhìn nhau, không tránh được.
Ngay sau đó, anh híp mắt mắt, chân dài bước đi, từng bước đi về phía quán cà phê.
Lồng ngực của Diệp Giai Nhi phập phồng kịch liệt, hai tay đặt ở bên hông chậm rãi siết chặt.
“Ngồi đi, sao lại không ngồi?” Cô giáo Lý nghi hoặc nhìn Diệp Giai Nhi đang ngơ ngác đứng tại chỗ như hòn đá.
Như thể không nghe thấy lời nói của cô giáo Lý, cô vẫn đứng bất động tại chỗ, không có một chút phản ứng nào.
Cô giáo Lý kinh ngạc lắc cánh tay của cô: “Cô giáo Diệp!”
Khi Diệp Giai Nhi cuối cùng hoàn hồn lại, Thẩm Hoài Dương đã đứng trước mặt cô rồi, đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng: “Đi thôi.
”
Anh mặc một bộ vest chỉnh tề, vẻ tôn quý và nho nhã toát ra từ bên trong, trông không phù hợp với quán cà phê đơn sơ này.
Người cô khẽ run lên, móng tay cắm vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Lát nữa tôi còn có việc.
”.