CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1456

Cậu bé ngồi trên xe lăn, nằm dài trên bàn làm bài tập. Sau vụ tai nạn, vết thương trên chân cậu ấy khá nghiêm trọng nên hiện tại vẫn chưa thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Người phụ nữ thì ngồi trước cửa sổ.

Trước mặt là giá vẽ và màu nhuộm.

Cằm cô phải khâu vài mũi, còn chưa cắt chỉ.

Vết thương trên má trái khá nặng, đã đóng vảy, không biết có để lại sẹo hay không.

Không khí rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hai mẹ con nói chuyện với nhau nhưng lại cực kỳ ấm áp và hoà hợp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tiểu Nhiên quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Tô Chính Kiêu, cô sững người.

Có vẻ như anh ta đã không tắm suốt mấy ngày rồi, cằm còn lún phún râu.

Đôi mắt trũng sâu tạo cho người ta một cảm giác vô cùng mệt mỏi, áo sơ mi đầy nếp gấp và bụi, sắc mặt tái xanh, khóe môi sưng đỏ, giống như vừa đánh nhau xong.

Tô Chính Kiêu mím môi, anh lạnh nhạt nhìn cô: “Sao, chồng mình mà còn nhận không ra à?”

Đường Tiểu Nhiên giật mình hoàn hồn.

Cô hỏi: “Mặt anh sao thế?”

“Liên quan gì tới cô!”

Sau khi lạnh lùng buông một câu, Tô Chính Kiêu dùng mui bàn tay lau khoé môi. Anh lướt qua người cô, đi thẳng vào phòng tắm.

Đường Tiểu Nhiên mở miệng, nhưng lại không hỏi tiếp.

Căn bản là Tô Chính Kiêu không hề quan tâm tới cô, dù cô có hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời, cần thiết sao?

Từ trước đến nay, chuyện của anh, cô đều không thể hỏi, dù là việc công hay việc riêng.

Cô không có quyền hỏi, cũng không có tư cách để hỏi.

Cô luôn không thuộc nhóm người có thể hỏi chuyện của anh.

Từ khi kết hôn đến giờ, Tô Chính Kiêu luôn lạnh lùng tàn nhẫn với cô.

Đường Tiểu Nhiên cười khổ rồi thu mắt lại, nhìn về phía cậu con trai đang ngồi kia.

Cô hơi nhíu mày, có chút bất lực.

Tư thế viết bài của cậu luôn không tốt. Cuốn sách bài tập trên bàn trà lúc nào cũng được đặt xiêu vẹo.

Thân thể cậu ta cũng vặn vẹo, cánh tay đặt trên bàn trà, mặt gác lên tay, vừa ngủ vừa viết, vẻ mặt như đang dán vào quyển vở bài tập.

Cô buông cọ vẽ xuống, khập khiễng bước tới.

Cậu bé cũng không nhận ra, đôi mi dài cong vút khẽ động, bóng đen đổ dài lên cuốn vở.

Cô vươn tay vỗ vào lưng cậu bé, chỉnh lại dáng ngồi của cậu: “Con có thể ngồi thẳng lưng và làm bài tập không?”

“Có thể ạ.” Cậu bé cười, lộ ra hai chiếc răng hổ. Cậu cử động thân mình rồi ngồi thẳng lưng: “Mẹ ơi, mẹ không vẽ nữa hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc