CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 2091

Rồi cô mở cửa xe và bước xuống, sau đó đóng cửa xe lại, chuỗi động tác được thực hiện một cách rất gọn gàng.

Quý Hướng Không ngồi cười khổ, trên mặt là nụ cười đắng chát.

Nếu ai đó hỏi anh lúc này có cảm giác gì, anh sẽ nói nó còn đau khổ hơn cả cái khổ nữa.

Lúc này một chiếc xe dừng lại, là xe của tổng giám đốc mới nhậm chức của Quý Thị, là tổng giám đốc Trương – người trước đây từng có xích mích với anh vì chuyện của Mộ Dĩnh Nhi.

“Ôi là Tổng Giám đốc Quý thật này, tôi còn tưởng mình hoa mắt chứ. Nghe nói bây giờ Tổng Giám đốc Quý đây làm tài xế cho người khác nhỉ. Anh coi anh khách sáo chưa kìa. Tôi và anh quen biết nhau thế kia, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và anh, anh muốn giữ chức gì đó ở Quý Thị thì anh chỉ cần nói một câu thôi mà. Sao phải khiến mình trông bần hàn thế này?”

Tổng giám đốc Trương cố ý châm biếm nói.

“Tôi không muốn làm phiền tổng giám đốc Trương.” Quý Hướng Không giấu hết sắc mặt và quay trở lại với vẻ hờ hững lạnh lùng như bình thường.

“Có phiền hà gì đâu mà. Vừa hay bây giờ tôi đang thiếu một lái xe đây, Tổng Giám đốc Quý mà chịu thì lương bổng và đãi ngộ chắc chắn phải gấp bây giờ mấy chục lần ấy chứ. Cậu biết tôi không phải người keo kiệt mà.” Tổng giám đốc Trương cười nói: “Bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật, bảo hiểm sinh sản cùng với quỹ dự phòng nhà ở, cái nào cũng có hết.”

Yết hầu Quý Hướng Không lại chuyển động, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi gì nhiều, anh cắm chìa khóa chuẩn bị lái xe đi.

Tổng giám đốc Trương ngăn lại: “Cậu thấy lương thấp quá sao? Không sao, chuyện này không có gì to tát cả, chúng ta là bạn cũ mà, chuyện gì cũng thương lượng được hết.”

Không để ý đến y, Quý Hướng Không cũng không nói gì thêm, ánh mắt lạnh lùng quét lên người ông ta trông vừa khinh thường vừa châm biếm. Anh nhấn ga, chiếc xe bay qua người anh ta.

Tổng giám đốc Trương hít phải một hơi khói xe, ông ta xì một tiếng rồi hừ lạnh, đến nước này rồi mà còn đắc ý gì chứ?

Trần Diễm An đứng cách đó không xa, cảnh ban nãy đập vào mắt cô khiến lòng cô rất khó chịu, cô cảm thấy gương mặt của tổng giám đốc Trương khiến người ta thấy buồn nôn quá.

Về nhà, Quý Hướng Không không nói chuyện với mẹ Giang Uyển Đình mà đi thẳng vào phòng, anh nhốt mình trong đó, cơm tối cũng không ăn.

Đến tận bây giờ mà trong lòng anh vẫn còn thấy đau âm ỉ.

Lời nói của cô, sắc mặt cô và cả thái độ của cô nữa, tất cả đều khiến anh đau như cắt da cắt thịt.

Trần Diễm An không về khách sạn. Cô gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, vốn định uống rượu nhưng lại nghĩ đến Huyền Diệp, thế là đổi thành nước trái cây.

Diệp Giai Nhi nhìn ra cô đang không vui, nếu không đã không uống nước trái cây ừng ực: “Sao vậy?”

“Hôm nay Quý Hướng Không quỳ trước mặt tớ.” Trần Diễm An nói.

Diệp Giai Nhi sững sờ, cô cũng không ngờ là Quý Hướng Không có thể làm đến nước này, bởi anh ta trời sinh đã có tính kiêu ngạo rồi.

“Nhưng mà tớ lại mắng anh ấy, bảo anh ấy càng ngày càng khiến người ta chán ghét, bảo ảnh bây giờ y chang mấy kẻ mặt dày. Tớ thấy anh ấy cứng cả người lại.” Cảnh đó cô nhớ rõ lắm.

Diệp Giai Nhi thở ra rồi vỗ vai cô: “Nghĩ đến những cay đắng mà cậu từng chịu khi đó, rồi anh ta còn lạnh lùng châm chọc cậu, nếu đem so với bây giờ thì chuyện đó có là gì đâu. Hay phải nói đây chính là cho anh ta cảm nhận lại những nỗi đau cậu từng chịu, để anh ta tự cảm nhận lấy thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc