Chương 1887
Cô khoanh tay trước ngực, chiếc váy đỏ đung đưa, đôi mắt đẹp nhìn anh chăm chú, chiếc chìa khóa trong tay vẫn lắc lư trước mặt anh.
Quý Hướng Không nhíu mày, không cầm lấy chìa khóa, cũng không xuống lầu đuổi theo Mộ Dĩnh Nhi mà quay trở lại phòng làm việc.
Trần Diễm An cười khẩy một tiếng, vẫn không bỏ cuộc, cô nhấc chân đuổi theo Quý Hướng Không.
Anh ngồi trước bàn làm việc, lấy văn kiện mang từ công ty về ra, cầm lấy bút máy ký tên rồng bay phượng múa lên đó.
“Tối nay về phòng ngủ ngủ đi!”
Trần Diễm An đứng trước bàn làm việc, ánh mắt dừng lại trên người Quý Hướng Không, cô nói.
“Anh sẽ ngủ trong phòng làm việc.”
Quý Hướng Không không ngẩng đầu, vẫn đang ký.
Trần Diễm An nhấc chân bước tới cầm văn kiện trong tay ném sang một bên.
“Anh định sống cuộc sống như vậy đến bao giờ? Một tháng, hai tháng, một năm hay hai năm?”
Quý Hướng Không không nói lời nào, cầm cốc nước ấm trên bàn lên uống một ngụm.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, mẹ ngất xỉu quả thật là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi không phải là thủ phạm chính trong vụ việc này, tôi cũng không phải là tội đồ, Quý Hướng Không, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Tính tình nóng nảy của Trần Diễm An cuối cùng cũng bộc phát.
“Ngày nào tôi cũng làm việc ở nhà hàng từ sáng đến tối, tôi thực sự rất mệt mỏi, hai chân cứng đờ, về nhà còn phải nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám và thái độ lạnh nhạt của anh nữa, rốt cuộc tôi đã làm gì sai?”
Giang Uyển Đình đã làm công việc phối trộn nguyên liệu trong nhà hàng mấy chục năm nay nhưng bà ta chưa bao giờ than khổ hay kêu mệt, cô chỉ mới làm có một tháng…
Tròng mắt Quý Hướng Không khẽ xoay chuyển, anh nói: “Em không sai, là anh sai, anh đang tự trừng phạt chính mình.”
“Anh tưởng nói như vậy thì tôi sẽ tin sao, trong lòng anh tràn đầy những lời chỉ trích và oán trách tôi, anh xác định chúng ta cứ tiếp tục như vậy sao?”
Lẽ nào anh cứ muốn sống một cuộc sống thờ ơ xa cách, lạnh nhạt, xa lạ hơn cả người dưng nữa?
Đêm đó, không biết câu nói kia có tác dụng hay gì, cũng không biết Quý Hướng Không đang nghĩ gì mà hai người lại ngủ chung một giường.
Họ chỉ ngủ chung trên một chiếc giường, không giao tiếp, không vượt quá giới hạn.
Cuộc sống không mặn không nhạt, trạng thái giữa hai người cũng có thay đổi, họ sống chung một nhà nhưng không nói chuyện nhiều.
Trần Diễm An cảm thấy dạo gần đây mình rất mệt mỏi, làm gì cũng không có tinh thần, cũng không làm nổi công việc trong nhà hàng.
Thân Nhã hẹn cô ở nhà hàng, cô ấy mới từ nước K trở về thành phố S và định ở lại một thời gian.
Vừa nhìn thấy Trần Diễm An, Thân Nhã ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại hốc hác như vậy?”
“Bị tàn phá!”
Trần Diễm An cắn môi đỏ mọng, ngồi xuống.