Chương 2016
Trong lòng cảm thấy trống rỗng, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng luồn vào mái tóc dày.
“Mười tháng trước, chính miệng anh nói rằng anh cảm thấy chúng ta không hợp, cũng chính anh là người thật lòng cho rằng cuộc hôn nhân của chúng ta không thể duy trì được nữa, cũng chính anh thừa nhận mình đã phải lòng người phụ nữ khác, anh có phủ nhận không?”
Trần Diễm An hỏi ngược lại.
Đáp án đương nhiên không thể phủ nhận, hồi đó anh có nói những lời này, cho tới giờ vẫn còn nhớ rõ.
Cô lại nói tiếp: “Vậy thì bây giờ để tôi nói cho anh biết, mười tháng sau, bây giờ tôi cảm thấy chúng ta không còn thích hợp ở bên nhau nữa, tôi cũng thật lòng cảm thấy cuộc hôn nhân này không còn giá trị để tiếp tục nữa, nên nhanh kí đơn ly hôn đi.”
“Em biết không, lúc đó mọi chuyện xảy ra quá dồn dập, mẹ đột ngột ngất xỉu khiến anh tâm tư bấn loạn, anh đã cố hết sức khuyên em đến nhà hàng nhưng em đã thẳng thừng từ chối khiến anh rất thất vọng…” Quý Hướng Không nói.
“Thất vọng, tiếp theo là chiến tranh lạnh, nhưng đó không phải là cái cớ để anh thích người phụ nữ khác.”
Bây giờ cô thật sự không muốn nhắc lại những chuyện này!
“Em không biết khoảng thời gian đó anh đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực và phiền não đâu. Mẹ nuôi nấng anh từ nhỏ đến lớn, bà ấy đã phải chịu đựng không ít cực khổ để nuôi anh, nhưng anh đã hại bà ấy phải nhập viện, thậm chí có khả năng sẽ không thể tỉnh lại.”
“Anh không thể nào buông lỏng, cũng không cách nào bình tĩnh. Quả thật là lúc đó anh thật sự không muốn nhìn thấy em, chỉ cần nhìn thấy em, anh sẽ nghĩ ngay đến nguyên nhân bà ấy hôn mê và cách em đã từ chối anh thế nào. Anh không muốn gặp em, càng không muốn đến bệnh viện nhìn bà đang trong tình trạng hôn mê. Sau đó, Mộ Dĩnh Nhi đúng lúc xuất hiện…”
Quý Hướng Không nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Cô ấy rất yên tĩnh, cũng rất dễ thỏa mãn, khác hoàn toàn với em. Em nóng tính, cứng cỏi, giống như một nữ hoàng. Lúc chúng ta ở bên nhau, phần nhiều là em làm chủ.”
“Nhưng cô ấy thì khác, cô ấy rất dịu dàng. Khi anh buồn, cô ấy sẽ ngồi im không nói một lời, đôi khi cô ấy sẽ đưa cho một ly nước hay một tách trà, cũng có đôi khi cô ấy sẽ dùng những lời lẽ nhỏ nhẹ hỏi anh muốn ăn gì, ở chung với cô ấy rất yên tĩnh.”
“Những muộn phiền trong lòng anh sẽ tan biến, cũng không có cãi vã, bất giác có thiện cảm với cô ấy, cũng muốn tìm hiểu cô ấy. Đồng thời, anh cũng nghĩ rằng tính cách của anh và em thực sự không thích hợp để chung sống với nhau.”
“Nếu hồi đó anh kết hôn với cô ấy thì chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện sau này. Tính cách của bọn anh sẽ bổ sung cho nhau, đây là sự thật…”
Trần Diễm An không biết tại sao cô lại phải ngồi đây nghe anh nói.
Cô mất kiên nhẫn đứng dậy.
“Lúc đó em có nói với anh một câu, nếu một ngày nào đó anh có tâm tư này thì anh phải nói cho em biết chứ đừng giấu giếm em. Cho nên anh tôn trọng đôi bên, tôn trọng điều kiện tiên quyết để kết hôn, nói ra những suy nghĩ thật nhất trong lòng mình.”
Trần Diễm An khoanh tay trước ngực.
“Những gì anh nghĩ cũng không sai, tính tình tôi rất tệ, hơn nữa cũng hay nổi nóng, thực sự không phù hợp với anh. Cô ta yếu đuối, dịu dàng như nước, quả thật có thể thỏa mãn lòng hư vinh và cảm giác thành tựu của một người đàn ông như anh, quả thật không tệ!”
“Anh nói giữa tôi và anh thì tôi làm chủ, còn anh và cô ta thì là anh làm chủ, đàn ông đều thích cảm giác như vậy.”
“Không…”