Nụ cười trên mặt người đẹp xinh như hoa, trong lòng của người đàn ông vui vẻ, đưa danh thiếp của mình tới.
Cô đang chuẩn bị đưa tay nhận lấy, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai: “Đứng dậy.
”
Quay người lại, Diệp Giai Nhi khó hiểu nhìn Thẩm Hoài Dương: “Sao vậy?”
“Đổi vị trí.
” Giọng nói của anh vẫn âm trầm không đổi.
“Không phải đang ngồi tốt lắm à? Sao đột nhiên lại muốn đổi chỗ ngồi vậy, tôi ngồi ở đây rất tốt, cũng thuận tiện.
” Cô nhìn anh.
Thẩm Hoài Dương híp mắt lại lườm cô một chút, thản nhiên nói: “Tôi ra vào không tiện.
”
Thế là hai người đổi vị trí, không có ai nói chuyện phiếm với Diệp Giai Nhi, cơn buồn ngủ lại đánh tới, nghiêng đầu qua liền ngã ở đó ngủ thiếp đi.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên rất thất vọng, vất vả lắm mới có thể gặp được một cô gái mà mình yêu thích, anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội như thế.
Không thể nói chuyện phiếm cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là trao đổi danh thiếp, lưu lại phương thức liên lạc.
Nhưng mà người ta đã ngủ rồi, cũng không thể quấy rầy được, anh ta gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, cứ nhìn sang bên kia vài lần.
Cặp tài liệu bộp một tiếng được khép lại, thân thể của Thẩm Hoài Dương dựa trên chiếc ghế mềm mại, hai chân bắt chéo lại với nhau, nhìn người đàn ông ở phía đối diện, đôi môi mỏng khẽ chuyển động.
“Cần tôi giúp đỡ không?”
Người đàn ông trung niên khẽ giật mình, anh ta có hơi khó hiểu với lời nói đột ngột của anh, không rõ anh có ý gì.
Nhướng mày, cái cằm ưu mỹ của Thẩm Hoài Dương khẽ hất lên, gõ nhẹ tấm danh thiếp ở trên bàn, hơi nhíu mày lại.
“Không phải là anh muốn đưa tờ danh thiếp này cho vợ của tôi đó à, có cần tôi giúp đỡ không?”
Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, giống như là một cái máy chỉnh màu có đủ năm sáu màu sắc, không nói tiếng nào liền xoay người lại, hoàn toàn yên tĩnh.
Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô.
Ngủ một giấc, Diệp Giai Nhi cảm thấy tinh thần đã tốt hơn nhiều, cả người đều sảng khoái.
Trong lúc vô tình, ánh mắt lướt nhìn người đàn ông đối diện, cô mỉm cười chào hỏi, nhưng mà ai biết được người đàn ông chỉ cứng ngắc gật đầu, sau đó di chuyển tầm mắt.
Nhún nhún vai, cô không suy nghĩ gì nhiều, dựa theo trình tự, theo thứ tự xuống máy bay.
Thẩm Hoài Dương và Lâm Nhất Dung không mang theo cái gì, trông rất nhẹ nhõm, chỉ có cô là kéo lấy một cái vali to.
Lạng nhạt quay người lại, Thẩm Hoài Dương nhận lấy cái vali ở trong tay cô, tay kia thì lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, gương mặt tuấn tú: “Vâng… đến rồi… đang ở lối ra…”
Một lát sau, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, tài xế bước xuống xe đặt vali ở đằng sau xe.
“Bà Mục đâu rồi?” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Bà Mục đang đợi cậu chủ.
” Tài xế trả lời rất cung kính.
Diệp Giai Nhi không hiểu ra làm sao, đưa tay chọc nhẹ vào bả vai của Thẩm Hoài Dương: “Bà Mục là ai vậy?”
“Đương nhiên là bà ngoại của anh Thẩm rồi.
” Lâm Nhất Dung một mặt đắc ý, vô cùng kiêu ngạo: “Bà ngoại Mục hiểu rõ tôi nhất đó.
”
Lúc này, cô ta đột nhiên nhớ tới Trần Diễm An đã từng nói tới gia thế của anh.
Vậy thì người mà cô sắp nhìn thấy chính là nhân vật quan trọng nhất ở thủ đô hả?
Diệp Giai Nhi bất giác nuốt một ngụm nước bọt, đúng là như vậy, cô có chút khẩn trương, nói không khẩn trương, vậy thì dĩ nhiên là chuyện không có?
Ánh mắt rũ xuống, cô nhìn quần áo mà mình đang mặc, áo khoác len, quần tây dài màu đen, đôi giày cao gót, thật ra thì ăn mặc có hơi… trang trọng một chút.
Xe chạy bon bon trên đường hơn nửa tiếng đồng hồ, tiến vào đại viện, thủ vệ đều mặc quân phục màu xanh lá cây, cao lớn uy vũ.
Nhìn thấy chiếc xe, khom người cúi chào rồi sau đó cho qua.
Nghiêng đầu qua một bên, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên, mang theo hồ quang: “Cô lấy đặc sản chưa vậy?”
Hai tay Diệp Giai Nhi chà xát với nhau, nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: “Bây giờ muốn vứt bỏ, có tính là quá muộn không?”
“Trễ rồi.
” Anh phun ra hai chữ, sau đó lại giống như vô ý mà nói: “Bà Mục rất thích ăn táo lát thành phố S.
”.