Chương 1882
Người đi đến là Mộ Dĩnh Nhi, trong tay cô ta bưng một chiếc bát: “Tổng giám đốc, tôi đã nấu canh giải rượu, anh uống một chút đi, sẽ đỡ đau đầu.”
Đôi mắt Quý Hướng Không nheo lại, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô ta thật sâu.
Mộ Dĩnh Nhi có chút không được tự nhiên, vội vàng lên tiếng giải thích: “Tối hôm qua tổng giám đốc uống say, tôi muốn đưa tổng giám đốc về, nhưng không biết địa chỉ, nên chỉ có thể đưa tổng giám đốc đến đây.”
Khẽ ừ một tiếng, Quý Hướng Không nhận lấy bát canh giải rượu, cầm lên, một hơi uống cạn.
Mộ Dĩnh Nhi khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng bày bữa sáng đã chuẩn bị xong ra, đều là một vài món bình dân hợp khẩu vị, còn có cháo bát bảo được nấu rất ngon.
Quý Hướng Không thật sự có chút đói, đứng dậy, đi vào phòng tắm, rửa mặt, chải đầu qua loa.
Sau đó ngồi xuống cạnh bàn ăn, ánh mắt lại lướt qua Mộ Dĩnh Nhi đang đứng bên cạnh, khẽ gật đầu: “Ngồi đi.”
Rõ ràng cô ta rất sốt ruột, đứng mà không hề động đậy.
“Ngồi đi, từ trước đến nay tôi không có thói quen để người khác đứng nhìn mình ăn cơm.” Anh ta tiếp tục nói.
Nghe thấy vậy, Mộ Dĩnh Nhi mới ngồi xuống bên cạnh, vẫn còn căng thẳng, không được tự nhiên.
Quý Hướng Không gõ lên mặt bàn: “Ăn đi.”
“Tổng giám đốc…tôi…tôi đã ăn rồi….” Mộ Dĩnh Nhi xua tay, ngồi giống như một bức tượng, nhưng vừa dứt lời, trong bụng lại truyền đến những tiếng ọc ọc.
“Cô có thói quen thích nói dối?” Quý Hướng Không hơi ngước mắt lên, vạch trần cô ta.
Cô ta không nói gì, cúi đầu, không biết nên nói gì mới tốt.
Quý Hướng Không bưng bát cháo lên ăn: “Rất sợ tôi?”
Cô ta gật đầu, lại lắc đầu, mâu thuẫn lại hoảng loạn.
Nhưng đôi mắt lại trong veo, sáng như một con nai, những sự sợ hãi, hoảng hốt trong mắt kia hiện lên rất rõ ràng.
Mà đôi môi mỏng của Quý Hướng Không hơi nhếch lên, hướng lên cong thành một đường cong, khẽ cười thành tiếng, tâm trạng buồn bực trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mặt Mộ Dĩnh Nhi đỏ sống như áng mây trên trời, khẽ cắn môi, không ngẩng đầu lên nữa.
Một bữa sáng, Quý Hướng Không ăn rất nhiều.
Mộ Dĩnh Nhi lại gần như không ăn gì.
Lúc đi đến quầy lễ tân của khách sạn, đôi chân dài của Quý Hướng Không sải bước đi đến, nhân viên lễ tân lập tức đứng dậy, cung kính gọi một tiếng tổng giám đốc Quý.
Quý Hướng Không khẽ gật đầu, bảo nhân viên trả lại số tiền hôm qua đã thu.
Nhân viên làm theo, lấy tiền ra.
Quy người, sau khi Quý Hướng Không đi ra khỏi khách sạn, đưa tiền cọc cho Mộ Dĩnh Nhi.
Cô ta không định nhận, đẩy sang.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không có lời gì khác có thể nói, Mộ Dĩnh Nhi nói: “Tổng giám đốc, một đêm ở khách sạn, tôi vẫn có thể mời được.”
Khóe miệng Quý Hướng Không cong lên, rõ ràng bị câu nói của cô ta làm cho vui vẻ.
“Tôi biết cô mời được, nhưng khách sạn này là của tôi, tôi không cần trả tiền, nhận lấy đi.”