CHƯƠNG 522
Sau đó, cô cúi xuống kéo rèm cửa sổ, nhưng lại vô tình nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đang đậu bên bồn hoa.
Lông mày bất giác nhíu lại, anh vẫn chưa đi sao?
Nhưng, cô thu lại suy nghĩ của mình, việc anh đi hay chưa thì có liên quan gì đến cô chứ?
Kéo rèm cửa lại, cô ôm Huyên Huyên nhắm mắt lại, mặc dù lúc đầu có chút rối bời, không ngủ được, nhưng một lúc sau, cô đã ngủ say.
Sáng hôm sau.
Cô làm bữa sáng rất sớm, gọi Huyên Huyên dậy, sau khi ăn sáng xong, liền chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho mấy ngày nay.
Nhưng vẫn có chút lo lắng cho Điền Quốc Gia, định đưa anh về thành phố S cùng, nhưng Điền Quốc Gia chỉ cười, từ chối.
Anh ta không phải là một đứa trẻ ba tuổi, tuy rằng hai chân không thể cử động, nhưng vẫn còn có xe lăn, bảo cô không cần lo lắng, cần đi đâu thì cứ đi di.
Dù sao tính thêm hôm nay thì cũng chỉ đi có hai ngày thôi, sau khi Diệp Giai Nhi dặn dò xong xuôi, mới yên tâm đưa Huyên Huyên đi ra ngoài.
Xe vẫn đậu bên bồn hoa, nhìn thấy bóng dáng của cô, Thẩm Hoài Dương đi ra: “Lên xe đi.”
Anh đã ngủ trong xe, đầu tóc và cơ thể có chút rối bù, trên áo sơ mi còn có nhiều nếp gấp, trong đôi mắt sâu còn có tia máu đỏ nhàn nhạt, nhưng nó không có chút nào làm tổn hại đến vẻ đẹp của anh.
“Chúng tôi đi ga xe lửa, không cần lên xe đâu, hai nơi đều ngược hướng.”
Mùi khói thuốc tỏa ra từ người anh có hơi nồng, mũi Diệp Giai Nhi có chút không quen mà nhíu lại.
“Vé tàu lửa của em bị hủy rồi, vé máy bay đã mua xong, 10 giờ cất cánh, không còn nhiều thời gian nữa.”Anh liếc nhìn thời gian.
“Anh dựa vào đâu mà tự mình làm chủ quyết định cho người khác vậy?” Thần sắc cô bình tĩnh, nhưng có chút bị chọc giận rồi.
Thẩm Hoài Dương động đậy đôi môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Không phải là quyết định của tôi, là quyết định của Quý Hướng Không, có thể đến thành phố S rồi mắng cậu ta sau.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi có chút không nói nên lời, nhưng anh đã bế lấy Huyên Huyên từ tay cô, trực tiếp ngồi vào xe, hết cách, cô liền ngồi vào xe, ngồi ở hàng ghế sau.
Khụ khụ, Huyên Huyên đưa đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại xoa lên mũi: “Chú ơi, mùi hôi quá, cháu nghẹt mũi.”
Khói trong xe vẫn chưa tan, còn nồng nặc hơn cả cơ thể anh, chẳng trách Huyên Huyên lại nói nghẹt mũi, Diệp Giai Nhi còn có chút không chịu được mà hắt hơi, rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc vậy.
Mở cửa kính xe ra một chút, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng: “Chịu dựng một chút, có được không?”
“Chú, sau này chú có thể đừng hút thuốc nữa được không? Cháu không thích mùi này.”
“Được…” Anh trả lời không chút do dự.
Vô tình nhìn thấy cái gạt tàn đầy ắp đó, Diệp Giai Nhi liền hiểu ra, hút nhiều như vậy, chả trách.
Khi đến sân bay, cô ngồi trên ghế đợi, anh bế Huyên Huyên đi lấy vé máy bay, xung quanh đã có không ít ánh mắt tụ tập trên người anh.
Vé máy bay anh mua là hạng nhất, còn Huyên Huyên thì chưa từng ngồi hạng nhất qua, cứ nhìn xung quanh, sờ khắp nơi, vui vẻ vô cùng.