CHƯƠNG 1467
Không nhẫn tâm để con thất vọng, khiến sự mong chờ của cậu bé biến mất.
Tô Chính Kiêu mang vẻ mất kiên nhẫn, lạnh lùng mỉa mai: “Dẫn cô đi để cho mất mặt à? Một người ngồi xe lăn, cộng thêm một kẻ què, là chuẩn bị thu hút ánh mắt của người trong bữa tiệc, làm tiêu điểm của hàng ngàn ánh mắt? Để tất cả người nước K biết, Tô Chính Kiêu tôi lấy một kẻ què?”
Trong lòng Đường Tiểu Nhiên vô cùng khó chịu, trái tim đau nhói.
Cô trầm mặc, tay vô thức bóp cái chân khập khiễng đó.
Lời của Tô Chính Kiêu khiến cô không có lời đối đáp.
Cô là một người què, ra ngoài sẽ chỉ mất mặt.
Lúc này, Cảnh Hiên đi ra, ánh mắt sáng ngời, giọng nói vui vẻ: “Mẹ, con chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
Đường Tiểu Nhiên cố nhoẻn miệng: “Mẹ đột nhiên có việc, con và ba đi đi.”
Cảnh Hiên kéo cánh tay của cô: “Mẹ, mẹ hôm qua đã đồng ý với con, nói lời phải giữ lời.”
Cô cười đầy miễn cưỡng: “Xin lỗi, bởi vì có một chuyện cực kỳ quan trọng, mẹ đã xin lỗi con, con sẽ tha thứ cho mẹ, có đúng không?”
Cảnh Hiên không lên tiếng, cảm xúc đều viết trên mặt.
Ánh mắt của cậu bé ảm đạm, đầu cúi xuống, vai trùng xuống.
Đường Tiểu Nhiên khuỵu xuống, vuốt ve đầu của con trai, giọng nói rất nhỏ, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Một lát sau, Cảnh Hiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Mẹ, tuy mẹ thất hẹn, khiến con rất không vui, nhưng con vẫn quyết định tha thứ cho mẹ.”
Đường Tiểu Nhiên khẽ mỉm cười: “Cảm ơn con, lần sau tuyệt đối sẽ không vậy nữa.”
Hai người rời đi, chỉ còn lại một mình cô.
Đường Tiểu Nhiên nhìn bản thân trong gương.
Trang điểm nhạt, mặc váy dài.
Tuy nhiên, lại tự dưng thấy khôi hài nực cười, giống như một chú hề tự mình đa tình.
Thu hồi dòng suy nghĩ, cô điều chỉnh lại tâm trạng, định đến bệnh viện lấy báo cáo sức khỏe.
Khoảng thời gian này, bụng luôn rất chướng, tiêu hóa có chút không tốt, hơn nữa, cân nặng cũng đang giảm nhẹ.
Cho nên, hai ngày trước cô đến bệnh viện làm kiểm tra.
Hôm nay, báo cáo chắc có rồi.
Nửa tiếng sau, Đường Tiểu Nhiên bước xuống taxi, đi lấy số.
Bệnh nhân có hơi nhiều, cô đợi từ 9h30p’ đến 11 giờ mới đến lượt.
“Đường Tiểu Nhiên?” Bác sĩ đẩy mắt kính.
Cô gật đầu: “Vâng.”
“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối…”
“Ầm—”
Thế giới của Đường Tiểu Nhiên sụp đổ, sắc mặt trắng bệch: “Anh nói cái gì?”
“Đã có báo cáo kiểm tra rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tế bào ung thư đang lan rộng…”