“Bác sĩ, anh ấy có chuyện không?” Diệp Giai Nhi nhìn sang bác sĩ.
“Cánh tay trái của tổng giám đốc Thẩm có chút nghiêm trọng, khoảng thời gian này cố gắng đừng cử động lung tung, còn có anh ấy đang sốt, nhiệt độ rất cao.”
Cảnh sát cũng đã xử lý đại khái tình hình, đi tới, cung kính nói với Thẩm Hoài Dương: “Tổng giám đốc Thẩm, đã xử lý xong rồi.”
“Ừ…” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt gật đầu, tay trái bị thương, chỉ có thể dùng tay phải cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Trần, giọng nói trầm thấp không chút khách sáo, trực tiếp kêu anh ta bò tới.
Diệp Giai Nhi rất không yên tâm anh, nắm chặt cánh tay anh: “Đừng bảo trợ lý Trần tới, xe để người của tiệm 4S đưa đi, về chỗ tôi trước.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nhịn được nhướn mày, thế này có tính là trong họa được phúc không?
Anh không nói chuyện, cô xem như anh im lặng thừa nhận, lại gọi cho trợ lý Trần, sau đó lại gọi cho người của tiệm 4S, mà Thẩm Hoài Dương lại để mặc cô.
Diệp Giai Nhi dẫn anh vào trong xe, Huyên Huyên còn đang ngủ ở ghế sau chưa tỉnh, Thẩm Hoài Dương ngồi lên ghế phụ.
Cảnh sát nhìn tổng giám đốc Thẩm ưu nhã cao quý cứ…uất ức như vậy…ngồi lên ghế lái phụ một chiếc xe con màu đỏ, anh ta cau mày: “Tổng giám đốc Thẩm, còn có xe cảnh sát, tôi kêu Tiểu Trương đưa anh về.”
“Không làm phiền nữa…” Thẩm Hoài Dương mỉm cười, nhìn người phụ nữ rúc trước ngực anh, thắt dây an toàn cho anh.
“Vậy được, anh đi thong thả, trên đường chú ý an toàn.”
Về tới nhà, Diệp Giai Nhi ôm Huyên Huyên về phòng trước, sau đó lại lấy thuốc, đưa cho anh: “Uống thuốc.”
Cô nói gì, anh liền làm nấy, vô cùng phối hợp, đôi mắt đen sâu thẳm cứ nhìn vào cô, không chớp mắt.
Cô vốn không phải người da mặt mỏng, nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, da mặt vẫn không nhịn được nóng bừng: “Trên mặt tôi có hoa?”
“Chính xác, hơn nữa còn nở rất đẹp.” Anh đặt thuốc vào miệng, uống ngụm nước: “Tôi muốn tắm…”
“Tay anh không thể cử động, cũng không thể đụng vào nước, đừng tắm nữa.”
Thẩm Hoài Dương trước nay chưa từng có thói quen không tắm, anh cảm thấy không thoải mái, cố chấp muốn đi, Diệp Giai Nhi không vui cau mày: “Sao không đau chết anh cho rồi! Lúc này rồi còn yêu đẹp gì chứ!”
Cô bưng chậu nước ấm, tay cầm khăn lông: “Cởi quần áo ra, tôi lau cho anh.”
Anh nghe vậy, nhướn mày, bờ môi mỏng cong lên, cởi sơ mi trên người xuống, cô đứng trước mặt, dùng nước ấm thấm ướt khăn lông, lau ngực và sau lưng anh.
Anh ngồi, cô đứng, thế là, đôi mắt anh vừa khéo ngang tầm với nơi mềm mại nhô lên thật cao trước ngực cô, bỗng chốc trở nên u ám.
Lại thêm đầu ngón tay cô di động trên người như vậy, dục vọng trong lòng Thẩm Hoài Dương đều bị khơi gợi, kêu gào.
Thẩm Hoài Dương đè nén, hầu kết lăn lộn, cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm cô vào lòng: “Em lo lắng cho tôi, phụ nữ…”
Thân thể Diệp Giai Nhi cứng ngắc, không nói chuyện, anh lại nói: “Ưu phiền, sợ hãi của em, tất cả đều giao cho tôi, tôi xử lý, em cứ ngoan ngoãn ở bên tôi thế này, được không?”