CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 787

Để lấy chứng cứ một lần nữa cũng không phải là chuyện đơn giản, cần phải có thời gian. Diệp Giai Nhi đang chờ đợi, trong lúc đó cô không gọi điện thoại cho Quách Mỹ Ngọc, cô sợ là bà lo lắng.

Mấy ngày nay, tối nào Tô Tình cũng ngủ không ngon giấc, không có cách nào khác, bà ta gọi người giúp việc đến ngủ cùng với mình.

Nhưng mà một chút tác dụng cũng không có, bà ta vẫn rất sợ hãi, hai tay Tô Tình ôm lấy mái tóc rối tung, hét toáng lên: “A a a!”

“Bà chủ, rốt cuộc là mấy ngày nay bà bị làm sao vậy?” Thím Lý cũng cảm thấy mấy ngày nay bà chủ của mình có điểm không thích hợp, giống như là một người bị bệnh tâm thần, cũng chỉ có mấy ngày mà bà ta đã gầy đi không ít, không biết là bị cái gì ra tra tấn.

“Tôi nằm mơ thấy có người bóp cổ tôi, bóp cổ tôi rất chặt.” Tô Tình cực kỳ sợ hãi.

“Không có, không có đâu, cái đó cũng chỉ là mơ mà thôi, là bà chủ đang nằm mơ.”

“Không phải, cô ta đến tìm tôi, cô ta đến tìm tôi báo thù.” Tô Tình lắc đầu, giống như là phát bệnh thần kinh, không ngừng lẩm bẩm.

Thím Lý là một người mê tín, bà ta sợ là đã bị quỷ hồn quấn thân, không thể tỉnh táo, thế là bưng ly nước đá tạt vào bà ta.

Tạt cho một phát, Tô Tình đã trở nên tỉnh táo hơn, hiếm khi không nổi giận. Kêu thím Lý đi ngủ, bà ta thì đi dạo vườn hoa ở phía sau nhà họ Thẩm.

Bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế, bà ta không gọi điện thoại cho Tô Chính Quốc, cũng không gọi điện thoại cho Trạch Hy, không dám gọi, cũng không dám nói.

Bà ta không biết tại sao lại ép mình đến mức độ này, ngày nào cũng nằm mơ thấy Diệp Giai Nhi, bây giờ chỉ cần nhắc tới Diệp Giai Nhi thì bà ta cảm thấy sợ hãi đến nỗi cả người đều phát run, tay chân nhũn ra…

Loại cảm giác sợ hãi không có từ nào để diễn tả phát ra từ tận xương tủy, làm cho người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo rét run.

Buổi tối mùa thu vô cùng lạnh, thân thể bà ta co rúm ngồi ở trên chiếc ghế dài trong vườn hoa, cứ luôn đờ đẫn, ngẩn người.

Lúc đầu, Huyên Huyên còn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi hai ngày, nhưng mà đến ngày thứ ba thì liền bắt đầu khóc rống kêu gào muốn tìm mẹ, có khuyên cũng khuyên không nổi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Tình đứng xa xa nhìn đứa bé khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, khóc đến rối loạn, bà ta đi qua ôm lấy cô bé.

“Cháu nhớ mẹ, cháu nhớ mẹ…” Hai tay Huyên Huyên lau mắt, trong giọng nói non nớt còn mang theo giọng mũi dày đặc, hai mắt đỏ bừng.

Tô Tình luôn luôn không có cách gần gũi với đứa bé này, mặc dù là cháu gái của mình, nhưng mà đây là lần đầu tiên bà ta ôm cô bé, thân thể mềm mại và đôi mắt đỏ bừng của cô bé làm bà ta nhíu mày.

“Cháu còn muốn đến trường học nói xin lỗi với Na Na.” Cô bé nghẹn ngào.

“Tại sao lại xin lỗi?”

“Cháu đánh bạn ấy, bạn ấy nói xấu ba cháu, cô đã nói là biết sai thì phải sửa sai, phải nói xin lỗi, nếu không thì bạn học cả lớp sẽ ghét cháu. Nhưng mà Na Na cũng có lỗi mà, cậu ấy mắng chửi người khác trước nên cháu mới đánh cậu ấy, cháu nói xin lỗi cậu ấy, cậu ấy cũng phải xin lỗi cháu.”

Tuổi còn nhỏ như thế mà đã có thể phân biệt đúng sai hợp tình hợp lý, Tô Tình có chút xuất thần, ôm Huyên Huyên đi về nhà.

Thím Lý đang đứng ở bên ngoài biệt thự gọi điện thoại, cảm xúc có chút kích động, nhưng mà cũng có thể nghe ra sự bất đắc dĩ của bà ta: “Trên thế giới này không có bí mật, con cho rằng con có thể giấu cậu ấy đến khi nào, bây giờ con nói rõ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc