Chương 956
Cảnh tượng lúc đó nhanh chóng hiện ra trong đầu cô, lúc đầu cô còn ở bên cạnh Trần Vu Nhất, còn có cả Diệp Giai Nhi, Trần Diễm An, Thẩm Hoài Dương, Quý Hướng Không và không ít những người bạn thân khác, thật sự rất náo nhiệt.
Đến hôm nay, mới có một năm trôi qua mà đã xảy ra nhiều sự thay đổi như vậy.
Không phải là cô đang hoài niệm quá khứ mà chỉ là trong những ngày như hôm nay, cô luôn cảm thấy mình hơi cô đơn.
Trong lúc cô còn đang bần thần thì tự nhiên có tiếng chuông cửa, Thân Nhã đứng dậy, đi tới mở cửa.
Hoắc Đình Phong đứng sừng sững trước ngoài cửa, chiếc áo khoác màu xám tùy tiện vắt ở cánh tay, trong tay xách thêm rất nhiều đồ.
Bởi vì đều có túi bọc nên không nhìn rõ bên trong đựng gì.
Thân Nhã còn đang ngơ ngẩn thì đôi môi mỏng gợi cảm của anh hơi mấy máy, lên tiếng: “Định nhốt anh ở bên ngoài cửa sao?”
“Không phải.” Thân Nhã hoàn hồn, vội vàng nghiêng người rồi đóng cửa lại.
Hoắc Đình Phong để túi lên bàn, vắt tạm chiếc áo khoác lên giáo treo quần áo, cảm giác như đã quen đường thuộc lối, trong khi anh mới tới đây một hai lần.
Thân Nhã tò mò nhìn chằm chằm vào những chiếc túi đó, không biết bên trong đựng những gì.
Hoắc Đình Phong lấy đồ đạc trong túi ra, trong đó có nguyên liệu nấu ăn, rượu vang, bánh ngọt.
“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?” Thân Nhã ngạc nhiên.
Hoắc Đình Phong chỉ cười: “Em từng nói cho Tiểu Trương rồi…”
Sau đó Tiểu Trương nói cho Hoắc Đình Phong, Tiểu Trương này đúng thật là…
“Em muốn ăn gì? Bít tết nhé?” Bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Hoắc Đình Phong khẽ cử động, tay áo đã được xắn lên.
Như vậy là anh định tự mình làm sao, Thân Nhã hơi sửng sốt: “Anh tự làm à?”
“Ừ…” Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong khẽ cong lên, giọng điệu ôn hòa, nửa cánh tay lộ ra bên ngoài áo sơ mi nét nào ra nét đó, nho nhã hỏi: “Bất ngờ lắm à, anh còn biết làm nhiều thứ lắm…”
“Anh biết làm những gì?” Thân Nhã chớp mắt, trong lòng thật sự rất tò mò.
“Pha chế rượu, làm người mẫu, làm người dẫn chương trình tin tức, cũng từng học qua nấu ăn…” Giọng Hoắc Đình Phong trầm thấp lạ thường, anh đã đứng trong bếp rồi.
Thân Nhã lại giật mình kinh ngạc, cô không ngờ anh lại có kinh nghiệm phong phú như vậy, chẳng trách giọng nói của anh lại hay và quyến rũ đến thế. Hóa ra là anh đã từng làm MC của một chương trình tin tức.
“Tại sao anh lại có nhiều trải nghiệm như vậy?”
Nghe vậy, Hoắc Đình Phong hiếm khi sững sờ, nhưng chỉ một lát sau mọi thứ lập tức trở lại bình thường: “Làm vậy là có lý do…”
Thân Nhã không hỏi thêm mà nhiệt tình nói: “Tôi có thể giúp được gì không? Tôi vẫn giúp được một chút đấy, ít nhất là tôi không phải cuống cuồng đi tra cách làm trên máy tính.”
Hoắc Đình Phong nở một nụ cười dịu dàng: “Tất cả những gì em có thể làm và cần làm là chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi thôi…”
Thế là lần này hai người đổi vai, cô dựa vào cửa phòng bếp nhìn Hoắc Đình Phong ở trong phòng bếp, bận rộn nhưng vẫn nho nhã.
Hoắc Đình Phong đã ba mươi tư tuổi, tất cả những gì có thể nhìn thấy ở anh chỉ có sự điềm tĩnh, nho nhã và thâm trầm, đây là khí chất riêng có, chỉ thuộc về những người đàn ông trưởng thành. Hoắc Đình Phong đứng ở đó không khác gì một phong cảnh đáng chiêm ngưỡng.