CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1895

Đứng ở góc độ khách quan mà nói, quả thực là có trách nhiệm.

Những gì Thân Nhã nói với cô cũng giống như Diệp Giai Nhi.

“Cậu cũng không phải là không biết Quý Hướng Không nhà cậu là đứa con hiếu thảo, trong lòng anh ấy Giang Uyển Đình quan trọng thế nào, cậu chắc chắn biết rõ hơn tớ, hiện tại Giang Uyển Đình hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, những tâm trạng kia của anh ấy là có thể hiểu được.”

Sau khi hoàn thành nguyên liệu cũng vừa lúc đến giờ ăn cơm trưa, Trần Diễm An không ăn mà nói với phòng bếp: “Chia bữa trưa thành hai phần.”

Sau đó, cô lái xe và đưa đồ ăn trưa đến tập đoàn Quý Thị.

Nhân viên quầy lễ tân quá quen với cô, không hề ngăn lại, Trần Diễm An bước thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Quý Hướng Không mặc áo cộc tay màu xám đậm, đang phê duyệt tài liệu.

Nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Trần Diễm An, anh khẽ nhíu mày, quả thực vô cùng kinh ngạc.

“Đến giờ ăn trưa rồi, em mang cơm trưa tới, qua đây cùng ăn đi.” Trần Diễm An ngồi lên ghế sô pha, mở hai phần cơm hộp ra.

Quý Hướng Không bước đến với vẻ mặt điềm đạm, không nói lời nào nhưng lông mày hơi nhíu lại.

Hai phần cơm trưa giống nhau, là đồ ăn do đầu bếp chế biến, các món ăn đều đẹp mắt, ngon miệng, đặt đối diện nhau.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến, sau đó là giọng nói có chút nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc, tôi mang cơm trưa tới rồi…”

Những lời chưa nói bỗng nhiên im bặt sau khi nhìn thấy Trần Diễm An đang ngồi trên sô pha, Mộ Dĩnh Nhi cầm hai hộp cơm hộp.

“Là cơm trưa mà Hướng Không bảo thư ký Mộ đi mua sao? Có điều tôi không biết trước nên đã mang cơm trưa qua đây rồi, vất vả cho thư ký Mộ rồi, sau này không cần chuẩn bị cơm trưa nữa, sau này mỗi buổi trưa tôi đều sẽ đến đây.”

Trần Diễm An vén hai chân dưới làn váy trắng, xinh đẹp tao nhã, nói.

Có chút không tự nhiên và khó chịu, Mộ Dĩnh Nhi cắn môi dưới, gật đầu: “Vâng, không làm phiền tổng giám đốc và phu nhân dùng bữa.”

Cô ta cầm cơm hộp đi ra ngoài, tim đập hơi nhanh, thực ra bữa trưa này đều do cô ta đích thân chuẩn bị.

Tổng giám đốc nói với cô ta rằng khá thích ăn thức ăn cô ta nấu.

Chiều hôm qua, cô ta cũng đã chuẩn bị bữa trưa, tổng giám đốc cũng không chê còn cười dịu dàng và cùng ăn cơm với cô.

Quý Hướng Không nhướn mắt lên, xuyên qua bờ vai của Trần Diễm An đang ngồi đối diện, nhìn quét qua bóng lưng Mộ Dĩnh Nhi đang rời đi.

Sau bữa trưa, Trần Diễm An muốn ở lại văn phòng một lát nhưng thời gian không cho phép, rất nhiều công việc ở nhà hàng đều đang chờ đợi cô.

Không ở lại, cô bước ra khỏi công ty, mặc dù Quý Hướng Không không nói gì nhưng cũng tiễn cô xuống lầu, lên xe trở về nhà hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc