CHƯƠNG 620
“Thực ra chuyện này nói tới cũng là ngoài ý muốn, bà ấy bị bệnh máu trắng, cần ghép tủy, tỷ suất tủy phù hợp giữa người thân với nhau lại là cao nhất, lúc trẻ bà ấy từng sinh con, nhưng vì nguyên nhân nào đó đã bỏ rơi đứa trẻ, nhưng khi bỏ rơi thì đặt một chiếc nhẫn ngọc thạch trong tã lót đứa bé, hôm qua bác dẫn Huyên Huyên đến bệnh viện, vô ý phát hiện chiếc nhẫn ngọc thạch đeo trên cổ bé, thế là mới để trợ lý đi điều tra, đối với tính chân thật của phần báo cáo này, cháu hoàn toàn không cần hoài nghi.”
Nhẫn ngọc thạch…
Diệp Giai Nhi khẽ chuyển mắt, quả thực nhớ tới tối qua lúc ngủ cởi quần áo cho Huyên Huyên, từng nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc thạch đeo trên cổ cô bé, lúc đó không để ý, lại không nghĩ tới…
Thân thể cô không nhịn được khẽ run rẩy, ngay cả bàn tay cầm ly trà cũng khẽ run, cô nắm chặt ly trà, không nói chuyện.
Cô không thể nào chỉ nghe lời nói một phía của ông ta, cô còn cần về nhà xác nhận với ba mẹ, dù báo cáo xét nghiệm đã bày ra trước mắt.
“Tủy của hai người khá phù hợp, vậy khả năng cháu có thể cứu sống bà ấy rất cao, cháu vốn là giáo viên, lại tốt bụng như vậy, e rằng là người xa lạ cầu xin cháu giúp đỡ, cháu cũng sẽ vui vẻ vươn hai tay cứu giúp, huống hồ bà ấy còn là mẹ ruột của cháu, phải không? Bác nghĩ ban đầu bà ấy vứt bỏ cháu nhất định là có nguyên nhân khó nói, có người mẹ nào mà không yêu thương con mình chứ, nếu không bà ấy cũng sẽ không để lại nhẫn ngọc thạch cho cháu, đúng không?”
Thẩm Thiên Canh nói năng tha thiết, vừa nói tốt cho Dương Tuyết, lại đội chiếc mũ thật cao cho Diệp Giai Nhi, quả nhiên không hổ là người trên quan trường!
“Cháu hơi đói rồi, bác trai, cháu có thể ăn cơm sao?” Diệp Giai Nhi rõ ràng không muốn bàn đến đề tài này, trực tiếp bỏ qua.
Nghe vậy, Thẩm Thiên Canh cũng không tiện nói gì, cười nói: “Bác chỉ lo nói chuyện chính, cơm cũng quên mất, đến, ăn cơm ăn cơm, ăn cơm trước, ăn nhiều chút.”
Vừa vạch trần chân tướng thân thế với cô, lại còn gấp gáp muốn cô hiến tủy, cô cần một chút thời gian để hòa hoãn phản ứng và thích ứng, ông ta không thể ép cô quá mức.
Cả buổi chiều, Diệp Giai Nhi đều bất an trong lòng, may mắn là ngày đầu tiên khai giảng không đứng lớp.
Mà Thượng Quan Vân lại cùng một khối lớp với cô, chỉ là cô dạy ngữ văn, anh ta lại dạy tiếng Anh, hai người ở trong cùng một văn phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Buổi chiều tan học rất sớm, cô đến thẳng nhà trẻ đón Huyên Huyên, lúc về nhà, Quách Mỹ Ngọc cũng ở đó, Diệp Đức Huy lại không thấy đâu.
Trên bàn là dưa hấu vừa cắt, Quách Mỹ Ngọc ôm Huyên Huyên sang liền lấy một miếng to nhất cho cô bé: “Trời ngày càng lạnh rồi, có lẽ đây là dưa hấu cuối cùng của mùa hè năm nay rồi.”
“Bà ngoại ăn miếng to nhất, con nhỏ nhất, ăn miếng nhỏ.” Huyên Huyên đưa dưa hấu cho Quách Mỹ Ngọc, khẽ chu môi.
“Ai ui, cháu gái nhà tôi sao lại hiểu chuyện như vậy, nói cho ngoại biết, hôm nay ở trường con đã học được điều gì?”
“Khổng lê nhường dung.” Cô bé ngẫm nghĩ một lát, giọng non nớt nói.
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc không nhịn được cười ra tiếng, cười đến hơi không nhịn được: “Là Khổng Dung nhường lê, bảo bối, không phải Khổng lê nhường dung.”
“Dạ, đúng rồi, là Khổng Dung nhường lê.” Huyên Huyên hơi ngại ngùng sờ mặt.
Diệp Giai Nhi lại cứ muốn nói lại thôi, chung quy vẫn không mở miệng, đợi dỗ Huyên Huyên ngủ xong, cô đến phòng khách, muốn uống ly nước, lại nhìn thấy Quách Mỹ Ngọc vẫn còn đang ngồi trên sofa, đang sắp xếp lại hình lúc nhỏ của Huyên Huyên.
Trước mặt bà để album, cả ba bốn cuốn dày như vậy, cô ngồi xuống sofa, cầm một quyển lên, tùy ý lật xem, lại vừa khéo là hình của cô, hình lúc rất nhỏ, cả quyển album đều là hình cô, từ đầu tới cuối, duy nhất không có hình lúc sinh.