Trên lá cây vẫn còn đọng lại giọt sương trắng xóa, toàn bộ không khí được hít vào đều trong lành, ẩm ướt như thế, mặc dù có hơi lạnh.
Nhưng dọc đường đi, Hứa Mẫn Nhu cứ ríu rít như chim sẻ, từ đầu đến cuối đều luôn miệng nói.
“Giai Nhi à, không phải chị dâu nói, bà mẹ chồng kia của em vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
” Hứa Mẫn Nhu tùy ý mắng.
Diệp Giai Nhi cười đáp: “Chị mới gặp có một lần, làm sao biết rõ như vậy?”
“Những chuyện khác chị không dám chắc, nhưng về phương diện nhìn người thì chị khá có mắt nhìn, vừa nhìn thấy bà ta đã làm người khác cảm thấy cực kỳ chán ghét, mặt nhọn, mày liễu, môi rất mỏng, mặc dù trông rất đẹp, nhàn nhã sang trọng, nhưng xét tổng thể là người bạc tình.
” Hứa Mẫn Nhu nói rõ ràng mạch lạc.
Diệp Giai Nhi nghe xong thì sửng sốt, nhưng không thể không phủ nhận, rồi hỏi tiếp: “Vậy cô thì sao?”
“Cô à…” Hứa Mẫn Nhu hơi sửng sốt: “Chị cảm thấy con người cô ta rất tốt, so với mẹ chồng em còn tốt hơn gấp nghìn lần, dịu dàng, hiền lành, hiểu rõ lý lẽ, biết đối nhân xử thế, hơn nữa còn xinh đẹp như tiên như vậy, thật khiến phụ nữ cũng phải ước ao ghen tỵ.
”
Cô không nói gì, mà chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ vươn vai, hoạt động gân cốt một tý.
Đúng lúc này, một giọng nam mừng rỡ bỗng vang lên: “Diệp Giai Nhi!”
Cô ngẩn người rồi xoay người lại, thấy một người đàn ông có vóc dáng cao lớn đang đứng sau lưng cô, vẻ mặt mừng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng, đang nở nụ cười với cô.
Anh mặc đồ thể thao, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, ngang ngửa với vận động viên thể hình, mặt chữ điền, trông rất khí khái.
Quả thật trông anh rất quen, nhưng cô lại không thể nhớ ra, trong đầu chẳng có chút ký ức nào về anh.
Cô cố gắng nhớ lại một lúc, vẫn không thể nhớ ra manh mối gì, cuối cùng Diệp Giai Nhi đành phải từ bỏ hỏi: “Anh là?”
“Điền Quốc Gia, bạn cấp ba của cô, người luôn ngồi sau bàn cô đó, cô đã nhớ ra chưa?” Anh sốt sắng nhìn cô.
Điền Quốc Gia, cái tên này rất đặc biệt, nghe anh nói thế, Diệp Giai Nhi mới nhớ ra, cô nở nụ cười nói: “Hóa ra là anh à, tôi nhớ trước đây anh thường hay đỏ mặt.
”
Điền Quốc Gia nghe xong thì mỉm cười, hơi lúng túng gãi đầu: “Giờ cô đang làm gì?”
“Tôi làm cô giáo, còn anh?”
“Tôi làm cảnh sát.
”
Diệp Giai Nhi bật cười thành tiếng: “Quả thật rất xứng với tên của anh, Điền Quốc Gia, bảo vệ đất nước, ba mẹ anh thật sự nhìn xa trông rộng.
”
Điền Quốc Gia mỉm cười, hơi xấu hổ, hình như chợt nhớ ra điều gì đó, nên nói: “Đúng rồi, Giai Nhi, tối ngày mốt cô có rảnh không?”
Anh bỗng chuyển từ Diệp Giai Nhi lên Giai Nhi, rõ ràng đã thân mật hơn, không còn xa lạ như trước nữa.
Cô không để tâm đến những chi tiết nhỏ như thế mà hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Ngày mốt là buổi họp lớp cấp ba của chúng ta, chỉ có lớp chúng ta thôi, cô cũng đi cùng đi.
”
“Thôi tôi không đi đâu, đã lâu rồi không gặp mặt, nếu cứ đi như vậy sẽ rất lúng túng.
” Cô khẽ cười như đang từ chối.
Chủ yếu là đã mấy năm rồi cô không liên lạc với bạn cấp ba, quan hệ đã trở nên cực kỳ xa lạ rồi, nếu đi, e rằng sẽ bị tẻ nhạt.
“Có gì đâu mà lúng túng? Năm nào Từ Thiến Thiến cũng đến tìm tôi để họp, còn có Quách Nhã Đình, hơn nữa đều là bạn học trong lớp, bạn cũ nhiều năm không gặp, chẳng lẽ cô không nhớ một tý nào à?”
Dù gì ngày mốt cô cũng rảnh rỗi, anh đã nói đến nước này rồi, nên Diệp Giai Nhi không tiện từ chối: “Cũng được, tôi sẽ đi tới đó.
”.