CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM


CHƯƠNG 1244
Tiểu Trương đáp ứng, cúp máy, Diệp Giai Nhi đang nhìn Thân Nhã, cực kỳ thâm ý.

Thân Nhã ở trước mặt bạn thân ngược lại cũng không để tâm, cười híp mắt, Diệp Giai Nhi hừ hừ lắc đầu, vỗ cái mông của con gái nhà mình: “Nên đi rồi, cục cưng.


“Dì Thân, dì là đi đón người đàn ông nhà dì phải không?” Huyên Huyên dọn bút màu, nói với giọng non nớt.

Trên trán Thân Nhã lại chảy xuống ba vạch đen: “Ai dạy con vậy?”
“Xem ra đúng rồi, mẹ, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền dì Thân ở bên đối phương, ba con chắc chắn không chăm tốt cho em trai được, ba chỉ biết để mặc em trai quậy thôi, vẫn phải để con về nhà đi trông em trai.


Thân Nhã dùng ngón tay ấn vào trán của cô bé: “Aiya, chỉ có cháu giỏi!”
Diệp Giai Nhi nhún vai: “Nếu con thật sự giỏi như vậy, em trai dính lên người con, con lại chả nhảy tưng tưng lên?”
“Mẹ, sao lại nói như vậy, chúng ta mau đi thôi.

” Huyên Huyên ho khẽ, kéo tay của cô rời đi.

Thân Nhã và Tiểu Trương cùng qua đó, sau khi tới sân bay thì ngồi đợi ở đó.


Anh trở về, nhưng không nói trước một tiếng với cô, trong lòng Thân Nhã có hơi ghen với Tiểu Trương mà nhìn Tiểu Trương.

Tiểu Trương bị nhìn thì không tự nhiên, dịch người sang, ánh mắt của cô Thân thật sắc bén.

Sau khi đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đợi được chuyến bay đó, Thân Nhã đứng dậy, cảm thấy góc độ như này vừa đẹp, có thể lập tức nhìn thấy anh ngay.

Khi đứng dậy, Thân Nhã quả thật nhìn thấy anh, khóe miệng nở nụ cười, nhưng lại nhìn thấy đằng sau anh còn có một người phụ nữ, Tô Hoài Giang.

Anh cầm vali, ngón tay đang day mi tâm, toát ra vẻ kiêu ngạo của người đàn ông trưởng thành, còn không quên đi chậm lại, phối hợp với Tô Hoài Giang.

Anh và cô ấy sao lại cùng nhau tới đây?
Thân Nhã hơi sững người, Tiểu Trương trợn to mắt, sau khi phản ứng lại, cô khẽ mỉm cười đi tới, nói: “Đình Phong.


Hoắc Đình Phong ngước mắt, nhìn thấy người tới, khóe miệng nở nụ cười mê người, cô đi tới, anh ôm lấy cô: “Anh rất nhớ em.


“Em cũng vậy.


” Cô thỏa mãn hít hơi thở của anh, Hoắc Đình Phong lại nói: “Em đã gặp rồi, Hoài Giang.


Cho dù trong lòng có nghi hoặc không nói ra được nhưng Thân Nhã vẫn khẽ mỉm cười chào cô ấy, lịch sự, phóng khoáng: “Chào cô.


Tô Hoài Giang cũng mỉm cười: “Chào cô.


“Hoài Giang sẽ ở thành phố S một khoảng thời gian, sống ở biệt thự của anh…” Hoắc Đình Phong nói rõ với cô.

Thân Nhã gật đầu, ở trước mặt hai người này, cô không có hỏi gì, cũng không nói gì, chỉ đèn nén sự tò mò.

Sau đó, ba người đến biệt thự, thái độ của Tô Hoài Giang rất ôn hòa, thỉnh thoảng mỉm cười nhưng không nói gì, giữa chừng nghe một cuộc điện thoại, giọng nói đanh thép.

Hoắc Đình Phong nhướn mày, nhìn cô ấy.

“Là Tô Chính Kiêu, anh ấy nói anh ấy cũng muốn tới, em không muốn.

” Tô Hoài Giang nói.

Nghe thấy Tô Chính Kiêu, lông mày của Thân Nhã cũng hơi nhíu lại, không rõ ràng.




Bình luận

Truyện đang đọc