Thẩm Hoài Dương cũng không trả lời câu hỏi của cô ta, thân thể cao lớn, cường tráng đứng dậy, nói: “Buổi tối rất lạnh, cơ thể cô vừa mới khỏi, không thích hợp ngồi lâu, trở về biệt thự thôi.
”
Thời gian hai người ở cùng nhau vẫn chưa đến 20 phút, cũng không nói được mấy câu, Thẩm Hải Băng thất vọng, tùy hứng nói: “Nhưng, tôi vẫn muốn ngồi đây thêm một lúc nữa, cậu có thể ở đây với tôi không?”
Cởi chiếc áo khoác đen trên người xuống, khoác lên người cô ta, giọng nói của anh trở nên trầm thấp: “Đừng tùy hứng, đi thôi.
”
Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ trên chiếc áo khoác của anh truyền đến, sự thất vọng của Thẩm Hải Băng toàn bộ đều bị sự ấm áp gột rửa, mỉm cười, đứng dậy: “Hoài Dương, chúng ta dường như lại trở về ba năm trước.
”
Khóe miệng của anh dường như khẽ động, không nói gì, bàn tay chỉ giúp cô ta kéo chặt áo khoác lại.
Thẩm Hải Băng cong khóe môi, cả người nép vào lòng anh, rất ung dung, Thẩm Hoài Dương tránh né theo bản năng, động tác rất khẽ, cô ta không hề chú ý đến.
Hai người trở lại biệt thự, Diệp Giai Nhi đã không còn ở phòng khách nữa, có lẽ là đã đi nghỉ ngơi rồi, mặc dù biệt thự rất lớn, nhưng cũng chỉ có hai phòng.
Bây giờ, Diệp Giai Nhi ở một phòng, phòng còn lại đương nhiên là của Thẩm Hải Băng.
Đưa Thẩm Hải Băng về phòng, lại nói thêm hai câu, sau đó Thẩm Hoài Dương đi về phòng sách.
Trong phòng sách không có giường, nhưng có ghế da, ngồi trên ghế da như bình thường, thân thể to lớn ngả về phía sau, nhắm mắt lại.
Thẩm Hải Băng chú ý đến anh đi vào phòng sách, tâm tình lập tức trở nên sáng lạn, vui vẻ, thoải mái.
Diệp Giai Nhi không buồn ngủ, cô nằm trên giường lật qua lật lại rất lâu, trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của một mình cô đang vọng lại.
Lúc này cô mới cảm thấy thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ, đã quen có anh ở bên cạnh, lúc anh rời đi, mới phát hiện vắng vẻ đến mức có chút khó chịu.
Nhưng, cô nhất định phải chịu đựng….
5h sáng, Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, cả một đêm, cô không có thực sự ngủ, chỉ cảm thấy mình vẫn luôn ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Dứt khoát không ngủ nữa, cô mặc quần áo xong, đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nhưng vừa mới đứng vững, lại sững sờ đứng tại đó.
Đúng lúc cửa phòng của Thẩm Hải Băng cũng được mở ra, người đi ra trước là Thẩm Hoài Dương, quần áo trên người anh có chút nhăn nhúm, đặc biệt là cúc áo ở phần cổ áo trên chiếc áo sơ mi được cởi ra rất nhiều, một phần ngực bóng loáng lộ ra ngoài.
Mái tóc đen dày rối tung, tùy ý, hơi thở có chút gấp gáp, không biết lúc nãy đã làm cái gì.
Sau đó, Thẩm Hải Băng theo sau đi ra, trên người cô ta vẫn mặc bộ đồ ngủ vải mỏng, chỉ là lúc này rõ ràng có chút lộn xộn, khuôn mặt tối hôm qua còn trắng bệch, lúc này lại hồng nhuận, động lòng người.
Ánh mắt của cô ta sáng ngời, hơi thở cũng có chút hổn hển, ngực phập phồng, trên mặt mang theo nụ cười.
Cảnh tượng này trực tiếp đánh thẳng vào trái tim của Diệp Giai Nhi, đột nhiên, cô cảm thấy chân tay lạnh toát, muốn cử động, nhưng lại không thể bước về phía trước dù chỉ một bước.
Đương nhiên Thẩm Hoài Dương cũng nhìn thấy cô, đôi mắt lạnh lùng, u ám lướt qua, đôi chân dài di chuyển, đi qua cô, đi thẳng về phía trước.