CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1885

Chỉ là đột nhiên cô cảm thấy rất mệt, thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mệt không thể tả nổi.

Trần Diễm An lấy ra một điếu thuốc đặt bên môi, cô đã lấy bật lửa ra, nhưng lại không đốt mà ném điếu thuốc vào thùng rác.

Tin tức đã rầm rộ vào giữa trưa, bây giờ đã là buổi tối, trong khoảng thời gian này, Quý Hướng Không không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại, chứ đừng nói đến một lời giải thích.

Cứ như thể cô và anh chẳng hề liên quan gì đến nhau.

Một lúc lâu sau, Trần Diễm An gọi cho Quý Hướng Không.

Lần này, cuộc gọi được kết nối nhanh chóng.

“Anh có gì muốn giải thích với em không?”

“Không có.” Quý Hướng Không nói: “Anh và cô ấy rất trong sạch, thỏ không ăn cỏ gần hang.”

Trần Diễm An nhếch môi cười khẩy: “Gần quan được ban lộc.”

Cô vừa dứt lời, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến ở đầu dây bên kia: “Tổng giám đốc, tôi úp mỳ xong rồi, anh có muốn cho hành lá xắt nhỏ vào không?”

Nụ cười trên khóe miệng càng thêm rạng rỡ, Trần Diễm An vứt điện thoại, mặc áo khoác dài rồi lên xe đạp chân ga chạy về căn hộ.

Cô bấm mật khẩu, khi mở cửa căn hộ ra, vừa khéo nhìn thấy Quý Hướng Không ăn mặc tùy tiện đang ngồi ăn mì, còn Mộ Dĩnh Nhi đang dọn dẹp phòng.

Trần Diễm An co chân cởi giày đế bệt ra rồi mang dép lê, cô bước nhanh như một cơn gió tới trước mặt Quý Hướng Không rồi nắm lấy cổ áo anh, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp anh đang lừa ai vậy?”

Mộ Dĩnh Nhi hơi sợ hãi, lúng túng đứng nguyên tại chỗ.

Cô ta muốn nói gì đó, nhưng Trần Diễm An lại trừng mắt hung dữ nhìn cô ta, cô ta mím môi, không dám nói thêm lời nào.

“Cô ấy là bảo mẫu anh mời đến.” Quý Hướng Không vẫn đang từ tốn ăn mì.

“Bảo mẫu?” Trần Diễm An lạnh lùng nhìn anh.

“Đúng.” Anh nói ngắn gọn, nhìn chằm chằm vào Mộ Dĩnh Nhi, nói: “Tôi rất hài lòng với kỹ năng nấu nướng của cô, giá cả tính theo giờ làm việc, cô có vấn đề gì không?”

Mộ Dĩnh Nhi vội lắc đầu: “Không có thưa tổng giám đốc, vậy tôi về trước.”

“Ừm.” Quý Hướng Không đáp lại.

Trong căn hộ chỉ còn lại hai người, Trần Diễm An nhìn chằm anh ăn mì.

“Nếu anh nói như vậy, tôi sẽ tin, nhưng lần sau tôi sẽ không tin nữa. Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.”

Quý Hướng Không không nói gì, ngồi húp nước mì, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.

Trần Diễm An nằm xuống giường lớn trong phòng ngủ, một lúc sau vẫn chưa thấy anh bước vào.

Cô ra khỏi phòng, xuyên qua khe cửa nhìn thấy ánh sáng trong phòng làm việc.

Cô đi tới đẩy cửa ra, Quý Hướng Không thấy cô, cau mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cô không nói tiếng nào, chỉ nhìn anh chăm chú, như muốn nhìn thấu người trước mắt, cô mỉm cười, nụ cười trên khóe miệng rất xinh đẹp.

Sau đó, Trần Diễm An bỏ đi, cô đóng cửa phòng ngủ, nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc