Chương 1903
Kiên trì lâu như vậy, cơ thể co rúm của Mộ Dĩnh Nhi cuối cùng cũng thả lỏng.
Hai chân đứng dậy chợt mềm nhũn, trực tiếp ngã ra đất.
“Nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, phải xem trong 24 tiếng này bà ấy có thể tỉnh lại được hay không.” Bác sĩ lại nói thêm một câu.
Về tới phòng bệnh, Mộ Dĩnh Nhi liên tiếp nói cảm ơn.
Thần sắc của Quý Hướng Không hờ hững: “Không ngủ một lúc sao?”
Cô ta lắc đầu: “Tôi phải trông mẹ, không nhìn thấy bà ấy tỉnh lại, tôi không yên tâm.”
Quý Hướng Không gật đầu: “Tôi ở khách sạn đối diện, có chuyện gì gọi điện.”
Sáng sớm hôm sau.
Trần Diễm An ở nhà hàng bận rộn làm gia vị thì nhận được điện thoại của mẹ.
Nói là cơ thể không thoải mái, nằm viện rồi, té ngã, gãy chân.
Cô không có làm tiếp nữa, trực tiếp chạy tới bệnh viện.
Quả nhiên là gãy chân, Trần Diễm An nhíu mày mắng, nhưng lại rất cẩn thận đẩy xe lăn để bà ta đi dạo ở bệnh viện: “Đi đường cũng có thể té ngã, mẹ còn dám không cẩn thận sao? Mẹ bây giờ lớn tuổi rồi, không còn trẻ nữa đâu!”
“Con nói chuyện với mẹ con như vậy à, Quý Hướng Không biết không? Cũng chỉ có nó mới có thể chịu được tính tình này của con, nói với mẹ của mình loại lời này, cũng không sợ sét đánh!” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp khẽ hừ lạnh.
“Được được, mẹ có dám bảo người yêu khi mẹ còn trẻ tới nhìn thử bộ dạng này của mẹ không?” Trần Diễm An không khách sáo mà nói.
Tuy là mẹ con, nhưng phương thức chung đụng giống như chị em.
Mẹ tỉnh lại rồi, muốn gặp Quý Hướng Không, Mộ Dĩnh Nhi cắn môi, gọi điện cho anh.
Trái tim của cô ta đang đập thình thịch.
Lúc đầu, cứ cảm thấy tổng giám đốc thần thánh không thể xâm phạm, lại cao quý, anh tuấn như vậy, khiến người ta không thể chạm tới.
Nhưng thời gian lâu dần, càng tiếp xúc nhiều hơn, dường như có chút gì đó đang dần dần thay đổi, bắt đầu trở nên khác biệt, như có như không sinh ra ở giữa hai người.
Cô ta rất kích động, rất vui, lại rất bức thiết, nhưng lại sợ hãi, cô ta có thể cảm nhận được, tổng giám đốc đối với cô ta cũng khác biệt!
Nếu không anh sẽ không ăn đồ ăn trưa do cô ta làm, sẽ không khẽ mỉm cười với cô ta, cũng sẽ không nói đùa với cô ta.
Càng sẽ không đưa cô ta về nhà, ở bên cô ta trong bệnh viện, còn để mặc cô ta ôm..
Cô ta cứ cảm thấy, loại đối đãi này khác biệt.
Nhưng lớp giấy đó, hai bên đều không có chọc thủng.
Quý Hướng Không cũng vừa hay vẫn chưa tới công ty, sau khi nhận được điện thoại của cô ta, mua lãng hoa và hoa quả, đi tới phòng bệnh thăm người.
Mộ Dĩnh Nhi luôn đỏ mặt cúi đầu.
Mẹ của cô ta lại không ngờ tổng giám đốc của công ty lại trẻ trung đẹp trai như vậy, rất là mất tự nhiên.