Tần Nghi Ninh cụp mắt xuống, từ cách xưng hô và giọng điệu có phần dịu dàng của lão Thái Quân với nàng, có thể đoán ra phần nào suy nghĩ của bà ta, lúc này nàng liền nhanh trí hành lễ, thuận thế nói:
“Tổ mẫu dạy bảo rất đúng, cháu làm như vậy cũng vì tình thế cấp bách, sau này sẽ không như thế nữa.”
Nếu chỉ biết đánh nhau thì nàng quả thật là “người rừng” rồi, cương nhu đúng lúc mới là thái độ thích hợp nhất.
Lão Thái Quân thấy vậy hài lòng gật đầu, vẻ mặt rõ ràng dịu đi nhiều. Trưởng bối thường rất không thích hậu bối chống đối thẳng mặt, tuy Tần Nghi Ninh hành sự hơi thô bạo, nhưng nền tảng không tồi, dung mạo giống trưởng tử của bà ta như vậy, có lẽ tâm tư cũng không khác bao nhiêu.
Ngược lại Tần Tuệ Ninh…
Lão Thái Quân vô cùng từng trải càng nghĩ càng đau đầu.
Vừa nghĩ ngày mai không biết bên ngoài sẽ truyền ra lời đồn gì, lại cảm thấy trong lòng phiền muộn, lão Thái Quân trầm giọng nói:
“Chuyện ngày hôm nay, các ngươi đều đã có một bài học. Với thân phận tiểu thư tướng phủ, tỷ muội không hòa thuận mà lại đánh nhau, chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Thường ngày các ngươi đều tỏ ra hiếu thuận, bây giờ như thế là hiếu thuận sao?”
Tuy lão Thái Quân nói là “các ngươi”, nhưng Tần Tuệ Ninh biết rõ, Tần Nghi Ninh vừa hồi phủ bao lâu chứ? Nàng ta mới chính là người ở lâu bên cạnh lão Thái Quân.
Lão Thái Quân đang châm biếm nàng ta!
Tần Tuệ Ninh cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Hiện nay, nàng ta ở lại trong phủ, chỗ dựa lớn nhất là lão Thái Quân và Tôn thị. Để có thể tiếp tục sống một cuộc sống giàu sang nhung lụa trong phủ như đã từng, nàng ta nhất định phải dựa vào bọn họ. Nếu không còn được họ yêu thích và tín nhiệm, thì nàng ta còn có thể có được cái gì?
“Tổ mẫu bớt giận, cháu biết sai rồi.”
Tần Tuệ Ninh không dám cãi lại một câu, rất sợ lão Thái Quân càng phiền chán mình.
Uất ức ngày hôm nay, nàng ta chỉ có thể nuốt xuống bụng.
Lão Thái Quân thấy nàng ta nhận sai thì tỏ ra hài lòng, thầm nghĩ tính cách đứa cháu gái mà mình dạy dỗ nên cũng không tệ, tuy rằng tâm tư hơi đặt nặng nhưng có thể thông cảm được.
Nghĩ vậy, bà ta liền nghiêm nghị nói:
“Nghi tỷ nhi, Tuệ tỷ nhi, tỷ muội không hòa thuận, tổn hại hiếu đạo, ta phạt các ngươi đều trở về phòng sao chép “Hiếu Kinh” mười lần, ba ngày sau, khi sáng sớm đến thỉnh an thì nộp lên, hai người có gì dị nghị không?”
“Đa tạ tổ mẫu thương yêu.”
Tần Tuệ Ninh vội giành trả lời trước.
Lão Thái Quân nghe vậy, trong lòng dễ chịu đi nhiều, thầm nghĩ: Tuệ tỷ nhi là một người biết phải trái, biết mình cố ý thiên vị nó.
Nên biết rằng, Tần Tuệ Ninh sinh trưởng ở tướng phủ, nhận được cách giáo dục dành cho tiểu thư khuê các, việc viết chữ đối với nàng ta không phải là việc khó, nhưng Tần Nghi Ninh sinh trưởng tại thôn quê, quanh năm không đụng tới giấy bút, toàn bộ Hiếu Kinh có mười tám tiết, trong vòng ba ngày phải chép mười lần sợ rằng nàng sẽ mệt chết!
Suy cho cùng, lão Thái Quân vẫn thương yêu Tần Tuệ Ninh mười mấy năm nuôi dưỡng bên người, không hài lòng với việc Tần Nghi Ninh ra tay đánh người.
Chỉ có điều, bà ta là người đứng đầu gia đình, trong tình huống Tần Tuệ Ninh làm sai như vậy, bà ta cũng không thể thiên vị rõ ràng, kẻo sau này không cách nào trị gia mà thôi.
Nhưng lần này lão Thái Quân đã nghĩ sai rồi.
Tần Tuệ Ninh hoàn toàn không hiểu được sự thiên vị của bà ta, trong lòng thầm liên tục cười nhạt: Tổ mẫu cái gì, yêu thương cái gì, tất cả đều là giả tạo! Cháu gái ruột vừa về đã lập tức thiên vị, thấy rõ ta bị đánh, bị uất ức, vậy mà còn phạt ta đi chép sách!
Bằng khóe mắt, Tần Nghi Ninh thấy rõ phản ứng của cả lão Thái Quân và Tần Tuệ Ninh, trong lòng thầm buồn cười, xem ra Tần Tuệ Ninh phụ lòng tốt của lão Thái Quân rồi.
Lão Thái Quân lại day day mi tâm, Cát Tường ở bên liền kịp thời bưng vội tới một chén nước mật ong cho lão Thái Quân thấm giọng, còn Tần ma ma thì dùng đôi tay khéo léo xoa bóp huyệt Thái Dương cho bà.
Thấy gương mặt lão Thái Quân lộ vẻ mệt mỏi, Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh liền hành lễ xin cáo lui.
Lão Thái Quân thản nhiên phất tay, thấy hai người đã đi ra ngoài, mới căn dặn Tần ma ma:
“Lục Quyên, ngươi sai người cầm đèn đưa hai vị cô nương về.”
Tần ma ma gật đầu, rảo bước theo ra ngoài.
Tần Tuệ Ninh ở tại Từ Hiếu Viên của lão Thái Quân, nhưng Tần Nghi Ninh thì phải băng qua nửa tòa nhà phía sau để tới Tuyết Lê Viện, Tần ma ma gọi một tiểu nha hoàn tới dặn vài câu, tiểu nha hoàn lập tức cầm đèn đuổi theo Tần Nghi Ninh.
Tần ma ma thì đi về phía Noãn Các của Tần Tuệ Ninh.
Trong phòng đang rối loạn, vú nuôi Thái thị và đại nha hoàn Bích Đồng đều bị thương, hiện giờ mặt Tần Tuệ Ninh lại càng sưng rất khó coi, các nha hoàn bà vú xúm xít hầu hạ thoa thuốc, trong phòng đầy tiếng sụt sịt, kêu rên liên tục, cũng không ai chú ý tới Tần ma ma vẫn đứng ngoài cửa sổ.
Lúc này Tần Tuệ Ninh lại nghẹn ngào khóc lóc.
Đại nha hoàn Bích Đào vội khuyên nhủ:
“Cô nương đừng khóc nữa, khóc sưng hết mắt thì sao? Lão Thái Quân mà biết sẽ rất đau lòng.”
Hôm nay Bích Đào không theo ra ngoài, đương nhiên không biết rõ chi tiết, nàng ta nghĩ nhắc tới sự đau lòng của lão Thái Quân có thể dỗ dành được cô nương của mình, nào ngờ lại chạm phải chỗ đau của Tần Tuệ Ninh.
Tần Tuệ Ninh hất tay Bích Đào ra, lòng đầy oán hận lão Thái Quân thiên vị, lại sợ không kiềm chế được âm lượng giọng nói khiến người khác nghe được, chỉ gay gắt trách mắng:
“Sao ngươi lại mạnh tay quá vậy! Không biết cách thoa thuốc sao?”
“Nô tỳ không cố ý, xin cô nương thứ tội.”
Bích Đào mờ mịt không hiểu, cũng không dám nhiều lời nữa, vội vàng quỳ xuống xin tha tội.
Tần Tuệ Ninh càng cảm thấy oán hận, nhấc chân đạp vào ngực Bích Đào:
“Đồ đĩ rạc! Đồ đĩ ác độc! Đồ sao chổi! Ngươi muốn hại chết ta mới hài lòng phải không! Ta đạp chết ngươi!”
Bích Đào đau đớn kêu thảm “Ối da”, cả người ngã xuống đất, các tỳ nữ trong phòng câm như hến, không ai dám đến khuyên bảo.
Tần ma ma đứng ngoài cửa sổ, nghe thấy rõ ràng động tĩnh trong phòng, trong lòng cũng hiểu rất rõ.
Rõ ràng là Tuệ Ninh cô nương sinh lòng oán hận lão Thái Quân rồi!
Vietwriter.vn
Tần ma ma là “của hồi môn” của lão Thái Quân, cả đời không lập gia đình, trung thành và tận tâm làm bạn bên người lão Thái Quân, đã cùng lão Thái Quân trải qua bao sóng gió ở Tần phủ, đương nhiên là bà vô cùng trung thành với lão Thái Quân. Do sự thuận lợi về địa vị, có lẽ bà còn nắm rõ tính cách của những người ở bên cạnh lão Thái Quân còn hơn cả chủ nhân của mình.
Trước đây, vị Tuệ Ninh cô nương này là người rất tốt, có kiến thức, biết lễ nghĩa, xử sự khôn khéo, là người xuất chúng trong số các tỷ muội cùng nhà, được lão Thái Quân rất yêu thích.
Nào ngờ chuyện vừa xảy ra, nàng ta đã trỗi dậy lòng tranh đoạt, rốt cuộc để lộ bản tính như thế.
Suy cho cùng, người không phải con ruột của Đại lão gia, tính cách cũng kém nhiều.
Tần ma ma khẽ thở dài, nhân lúc xung quanh không có người liền đi tới phòng của lão Thái Quân.
Bà muốn kể lại sự tình cho lão Thái Quân, nhưng nghĩ tới tình cảm ưu ái của lão Thái Quân đối với Tần Tuệ Ninh, lại sợ lời nói thật sẽ khiến lão Thái Quân không thích. Do dự một hồi, Tần ma ma đành nín nhịn không nói, nghĩ rằng tốt nhất là sẽ từ từ nhắc nhở lão Thái Quân.
***
Hôm nay Tần Nghi Ninh dẫn theo Thụy Lan và Thu Lộ đi thỉnh an Tôn thị, Thụy Lan bị nàng dạy dỗ một phen đã về Tuyết Lê Viện trước, bên cạnh nàng chỉ còn lại một mình Thu Lộ cầm đèn đi theo.
Trong màn đêm, con đường đi dài dằng dặc dường như đi mãi không hết, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh thổi qua, luồn vào trong cổ áo người ta, ánh nến đèn lồng chập chờn mờ tỏ, in bóng hai chủ tớ lên tường và trên mặt đất.
Tần Nghi Ninh xoa xoa đôi tay lạnh lẽo, nói:
“Hôm nay ngươi không ra tay.”
Thu Lộ nghe vậy, hơi ngẩn người nói:
“Lúc đó nô tỳ… nô tỳ hoảng sợ!”
Tần Nghi Ninh cười khúc khích:
“Ta biết, hẳn là ngươi chưa từng thấy tiểu thư nào ra tay đánh người giống như ta. Nhưng sao ngươi không giúp Tuệ Ninh cô nương tới bắt ta?”
Mặt Thu Lộ nóng bừng, nàng ta còn tưởng rằng cô nương hỏi vì sao mình không ra tay giúp cô nương đánh người.
“Cô nương, nô tỳ là tỳ nữ của người, có lý nào lại đi giúp người ngoài? Chỉ có điều, quả thật là nô tỳ chưa từng thấy tiểu thư nào ra tay đánh người, lúc đó vì quá hoảng sợ, cho nên không nhớ tới chuyện tới hỗ trợ cô nương, đến khi nhớ ra thì bọn họ đều đã bị người đánh ngã.”
Nghe lời phân trần vụng về của Thu Lộ, Tần Nghi Ninh cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn. Theo quan sát của nàng, mặc dù Thu Lộ không khéo đưa đẩy nhưng lại là người rất hiểu bổn phận.
Ít ra thì bên cạnh nàng cũng không phải không có người có thể dùng được.
Nhìn thấy vẻ mặt hiền từ của Tần Nghi Ninh, trong lòng Thu Lộ cũng bớt thấp thỏm bất an, lại nảy sinh rất nhiều thiện cảm với nàng.
Nàng ta biết khuyết điểm của mình, cách đối nhân xử thế quá chất phác, không biết đút lót, nhưng sau này theo người lợi hại như Tứ tiểu thư, ít ra sẽ không bị người khác ức hiếp.
Giữa lúc hai người đi tới, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, đó là tiểu nha hoàn cầm đèn đuổi theo theo lệnh của Tần ma ma.
Khi tới gần, tiểu nha hoàn hành lễ với Tần Nghi Ninh, nói rõ mục đích đến, rồi cùng Thu Lộ dìu Tần Nghi Ninh đi về phía Tuyết Lê Viện.
Vừa đi, tiểu nha hoàn vừa quan sát, thấy rõ dáng vẻ bình thản của Tần Nghi Ninh, thầm nghĩ phải về báo lại với Tần ma ma, so với lần đầu gặp gỡ thì thái độ của Tứ tiểu thư cũng không có gì thay đổi.
Khi tới trước cửa Tuyết Lê Viện, Tần Nghi Ninh nhớ lại trước kia mình đi giao hàng cho tiệm thuốc còn có thể được tặng một, hai đồng tiền thưởng, liền sai Thu Lộ ban thưởng.
Nàng không biết quy củ trong phủ, cũng không biết phải thưởng bao nhiêu, trước đây Thu Lộ từng hầu hạ Tôn thị, tuy rằng không được thân cận bên người, nhưng cũng biết những quy củ đó. Nàng ta liền lấy đồng tiền trong hầu bao thưởng cho tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn mặt mày hớn hở trở về.
Tần Nghi Ninh khen ngợi:
“Ngươi làm tốt lắm!”
Thu Lộ đỏ mặt, khi nhìn Tần Nghi Ninh đôi mắt sáng ngời, thấy vậy Tần Nghi Ninh không kềm được nở nụ cười.
Hai người vào sân.
Trời đã bắt đầu tối, trong sân viện yên tĩnh, gió rét căm căm, tiếng xào xạc lay động của cây cỏ dường như càng lớn hơn. Đám người hầu ai nấy đều ở trong phòng, chỉ có một tiểu nha hoàn ngồi xổm ở góc tường bên ngoài mái hiên, cầm quạt hương bồ quạt than trong lò. Những tia lửa đỏ cam lập lòe bay tứ tán, lập tức biến mất trong bóng tối, ngọn đèn sáng rực dưới hiên nhà ấm cúng.
Trong mơ hồ, Tần Nghi Ninh nghe trong căn phòng bên chái nhà có tiếng oán trách của nữ nhân.
Nàng nhớ đây là phòng của Thụy Lan và Dư Hương.
Dẫn theo Thu Lộ đi về phía hiên nhà, còn chưa lên tiếng, đã khiến tiểu nha hoàn bên bếp lò giật mình sợ hãi.
Tiểu nha hoàn đứng lên, vừa định hành lễ chào hỏi, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Nghi Ninh ngăn lại.
Vốn là tiểu nha hoàn nghe lời dặn của Dư Hương, hễ có người đến thì báo tin, nhưng lúc này lại giật mình sợ hãi, không kịp lên tiếng, đành chỉ cúi đầu đứng một bên.
Tần Nghi Ninh vừa tới gần cửa sổ, đã nghe được tiếng người hằn học nói:
“… Nó là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một người rừng mà thôi! Thân phận của nha hoàn trong phủ ta còn cao quý hơn nó, nó dám đánh tỷ tỷ ra thế này! Ngày mai ta nhất định phải bẩm báo lão Thái Quân trừng trị nó!”