CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 520ĐUỔI THEO

Phi Ưng cũng thở hổn hển, cúi xuống nhìn Lục Hành đang ngồi dưới tàng cây, hai mắt nhắm lại, thở dốc.



“Nhị gia, ngài không sao chứ?”



Lục Hành từ từ nhắm mắt lại, không chịu lên tiếng, đôi mày nhíu chặt, khiến điểm giữa hai chân mày tạo thành ba đường hằn sâu xuống. Nhếch đôi môi trắng bệch vì gắng sức, ngực lại vì hơi thở gấp gáp mà nhấp nhô lên xuống kịch liệt, cho thấy hắn đang rất tức giận.



Phi Liêm và Phi Ưng liếc nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện một chút áy náy, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ kiên quyết.



Một khi đã quyết định nương tựa vào Nhị lão gia, dù sao bọn họ cũng phải thể hiện một chút thành ý, bằng không, làm sao giành được sự tin tưởng của chủ nhân? Tuy rằng làm như thế là có lỗi với Lục Hành, cũng không biết sau khi giao Lục Hành cho Nhị Lão gia, hắn sẽ bị xử trí như thế nào, nhưng thân bất do kỷ, bọn họ cũng không quản được nhiều như vậy.



Hai người liền ngồi xuống hai bên người Lục Hành, tạm nghỉ ngơi.



Phi Ưng uống một ngụm nước, lau vệt nước đọng bên mép, nói: “Nhị gia, ngày cũng đừng tức giận. Hôm nay xảy ra tình huống này, dù sao ngài cũng phải về nhà, đúng không? Bọn ta cũng sẽ không làm khó dễ ngài, chỉ cần ngài ngoan ngoãn nghe lời, dọc đường đừng gây ra chuyện phiền phức gì, chúng ta tới nhà bình an rồi, chẳng phải tất cả đều sẽ dễ nói chuyện sao?”



“Đúng vậy Nhị gia, ngài đừng lo lắng. Tuy Nhị lão gia làm gia chủ, nhưng cũng không nhất định sẽ làm gì ngài. Dù sao thì ngài cũng là đích tử của Lục gia, nổi tiếng bên ngoài. Cho dù Thánh thượng vì chuyện sát hại Khả Hãn mà muốn làm gì ngài, thì nhất định Nhị lão gia nhớ ân tình, sẽ không giao nộp ngài đâu, ngài cứ yên tâm.”



Lục Hành vẫn nhắm mắt, hai tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.



“Các ngươi có thể câm miệng lại được rồi.”



“Ha ha!” Phi Ưng cười ha hả: “Nhị gia nói như vậy, chẳng lẽ không vui vì lời nói thẳng thắn của bọn ta? Tuy nhiên cũng đúng thôi, ngài là Nhị gia cao cao tại thượng, được lão thái gia sủng ái nhất, vị trí gia chủ đời kế tiếp sẽ bỏ qua các lão gia mà truyền cho ngài, đương nhiên ngài không thường nghe được những lời nói thật như thế này.”



“Thế nhưng với tình hình hiện tại, sau khi trở về nhà, không khéo Nhị gia chỉ là một tù nhân, còn có gì mà so đo bắt bẻ? Bị nhốt vào đại lao rồi, đeo gông xiềng, mang xiềng xích, roi da thấm nước lạnh quất xuống một trận, thì bất bình gì cũng lập tức câm miệng.”



“Phi Liêm!” Phi Ưng thấy Phi Liêm nói quá đáng, liền thấp giọng trách cứ: “Chúng ta chỉ đưa người về, mọi chuyện còn lại, chẳng lẽ tiểu tử ngươi có thể xen vào? Không được vô lễ đối với Nhị gia!”



Nghe vậy Phi Liêm khẽ hừ một tiếng, suy nghĩ một chút, rốt cuộc không tiếp tục nhiều lời, kẻo chọc giận Lục Hành quá mức, dọc đường bọn hắn lại phải hao tâm tổn trí trông nom.



Lục Hành vốn tức giận, lúc này cũng dần dần lắng lại. Sau khi đã bình tĩnh, hắn liền bắt đầu thầm phân tích tình huống hiện tại.



Hắn cũng đã dự kiến, một khi trở lại Lục gia thì sẽ bị đưa ra luận tội. Chi thứ hai đang lo không thể tạo quan hệ với Lý Khải Thiên, đây là cơ hội tốt nhất, bọn họ sao có thể bỏ qua?



Lục Hành không sợ chết, nhưng không muốn chết một cách uất ức không đáng như vậy. Nếu như thực sự có một ngày hắn phải đối diện với cái chết, hắn cũng muốn mình có thể chết một cách oanh liệt, một cái chết có ý nghĩa, chứ không phải bị hai hạ nhân của mình lừa gạt bắt cóc trở về, lại bị Lý Khải Thiên giao cho Tác-ta như một thứ cống phẩm.



Thế nhưng, trong tình thế hiện giờ, ngoại trừ giả vờ tâm bình khí hòa theo hai tên này trở về, trên đường lại tìm cơ hội đào tẩu, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp ổn thỏa nào khác.



May mà Lục Hành cũng tương đối quen thuộc tính tình của hai người này, muốn bọn họ thả lỏng cảnh giác cũng không phải chuyện quá khó khăn.



Thấy Lục Hành không nói gì, chỉ nhắm mắt lại im lặng suy nghĩ, trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nên làm thế nào.



Phi Ưng nói: “Chúng ta đi về phía trước một đoạn đi, lần này đến lượt ta cõng.”



Phi Liêm nhíu mày nói: “Lại phải cõng? Nhị gia cũng không phải trẻ con.”



Phi Ưng thầm mắng Phi Liêm ngu xuẩn. Dù tố chất thân thể Lục Hành tốt, nhưng trong lúc không tình nguyện thì cũng sẽ không cố gắng đi nhanh. Chẳng lẽ bọn họ cứ để hắn giằng co làm lỡ chuyện? Vậy thì chi bằng bọn họ thay phiên cõng hắn cũng bớt phiền phức. Khi tới Đại Chu rồi, thuê một chiếc xe ngựa, trói người vào trong xe, như vậy là xong việc.



Trong lòng đắc ý, Phi Ưng khom lưng ép buộc Lục Hành đứng dậy, rồi với sự trợ giúp của Phi Liêm, cõng hắn lên lưng, hai người liền tiếp tục đi về phía trước.



Nào ngờ ngay lúc hai người đang cảm thấy yên tâm thanh thản, phía sau đột nhiên có một trận gió mạnh thổi tới.



Phi Ưng vừa quay đầu lại, đã thấy một bóng người lóe lên trước mặt mình, còn chưa kịp nhận ra tình huống, thì sức nặng trên lưng liền nhẹ bẫng.



“A!” Phi Ưng tức giận quát: “Ngươi làm gì vậy?”



Đến khi nhìn rõ người tới, mặt Phi Ưng thoáng cái liền trở nên khó coi. Vietwriter.vn



Bởi vì người tới không phải ai khác, mà chính là Tào Vũ Tình.



Trong ấn tượng của mình, Phi Ưng và Phi Liêm vẫn nghĩ Tào Vũ Tình là một người hầu hết lòng trung thành với Tần Nghi Ninh.



Nào ngờ người phụ nữ này lại có thân thủ rất cao, lại có thể cướp người đi trong chớp mắt. Thảo nào người ta có thể một thân một mình đi tìm Tần Nghi Ninh, có được bản lĩnh như thế thì hoàn toàn không cần lo lắng.



Lúc này, từ bìa rừng cách đó không xa truyền tới hàng loạt tiếng vó ngựa. Lập tức thấy Tần Nghi Ninh, A Nhĩ Hán đại thúc, ba người của Thanh Thiên Minh, lại thêm hai tộc nhân bộ tộc Di Nặc từ trên quan đạo đạp ngựa tiến đến, khi tới gần thì giảm tốc độ xuống.



Lúc này Phi Liêm và Phi Ưng thật sự hết sức kinh hãi.



Làm sao bọn hắn có thể ngờ được, Tần Nghi Ninh sẽ dẫn người đuổi theo chứ?



Lục Hành nhìn thấy Tần Nghi Ninh, trên khuôn mặt chán nản vì tinh thần bị đả kích nặng nề hiện ra vẻ tươi cười kiên cường.



“Làm sao nàng biết ta ở đây?”



Tần Nghi Ninh chớp chớp đôi mi dài, không nói ra chuyện Liêu Tri Bỉnh đặt truy tung cổ vào người hắn, chỉ nói: “Người bên ta thấy có người rời đi, trong lều của ngươi lại không có người, cho nên mới đuổi theo. Lục nhị gia có khỏe không?”



Lục Hành cười lắc đầu nói: “Vẫn khỏe!”



Vẻ tươi cười của hắn thực sự rất gượng gạo, Tần Nghi Ninh cũng không cho là thật, càng không ép buộc, mà đi về phía Phi Ưng và Phi Liêm.



Tào Vũ Tình và Liêu Tri Bỉnh một trái một phải đi theo nàng, nhìn Phi Ưng và Phi Liêm với vẻ phòng bị.



Nhìn Tần Nghi Ninh càng lúc càng tới gần, nhìn đôi mắt lóe lên sắc lạnh như thú dữ của nàng, Phi Ưng và Phi Liêm không có tâm trạng nào mà ngắm mỹ nhân, chỉ thầm nghĩ làm sao có thể an toàn thoát thân.



Tần Nghi Ninh chắp tay sau lưng, dừng lại cách đó không xa trước mặt hai người, cúi xuống hỏi: “Các ngươi theo lệnh của ai mà đến? Là Nhị lão gia, Tam lão gia của quý phủ? Hay là các ngươi tự tới, muốn bắt Lục nhị gia về lĩnh thưởng?”



Lục Hành nghe vậy, tức giận cả người run run.



Vẻ mặt Phi Ưng và Phi Liêm cũng rất khó coi.



Phi Liêm nói: “Đừng nói như thể ngươi quang minh chính đại lắm vậy, cái gì mà lĩnh thưởng? Bọn ta làm việc vì Thánh thượng, sau này Thánh thượng còn ban thưởng nhiều hơn, bọn ta sẽ đặt nặng chuyện đó trong lòng sao? Trước kia ở Tác-ta, nếu không có công tử nhà ta giúp ngươi, ngươi còn có thể sống sờ sờ được tới bây giờ sao? Bây giờ lại tới diễu võ dương oai với ta làm quái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc