CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lời uy hiếp và nhục mạ trắng trợn đến vậy, nếu là do người khác nói, e Liêm Thịnh Tiệp đã lên cơn tam bành từ lâu. Nhưng đối mặt Bàng Kiêu, lão hoàn toàn không dám nổi tính nóng nảy ấy, chỉ đành cố cống cố chết đè cơn bất mãn đố kị và thù ghét này xuống, cứng mặt nói:



“Vương gia có thời gian rảnh rỗi ở đây so miệng lưỡi với ta, còn chẳng bằng quay về thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường hồi kinh đi. Ý Thánh thượng là Hổ Bí quân chiến lực mạnh, sợ kinh thành Đại Yên lại sinh rắc rối nên tạm thời Hổ Bí quân cứ tiếp tục trú lại, Vương gia trước nay vốn thích cưỡi ngựa đi một mình, nghĩ chắc sẽ không phụ lòng tốt của Thánh thượng.”



Nói đến đây, Liêm Thịnh Tiệp đã bật cười giễu cợt.



Dẫu Bàng Chi Hi ngươi có chiến công lẫm liệt hơn nữa thì đã làm sao, không phải Hoàng thượng chỉ cần nói một câu là đã có thể quyết định ngươi phải đi hay ở, thậm chí là sống hay chết ư?



Để Hổ Bí quân lại kinh thành, việc này tương đương với Bàng Kiêu phải hồi kinh mà không có quân đội chính quy. Nếu Chu đế có hành động gì bất lợi với hắn, hắn sẽ hoàn toàn không có năng lực đề phòng hay phản kháng.



Nếu vậy, Liêm Thịnh Tiệp cảm thấy cơn ức chế của mình đã có thể tiêu bớt. Bàng Chi Hi cũng chỉ có thể hoành hành bá đạo bên ngoài thôi, trước mặt Hoàng thượng thì chẳng phải vẫn ngoan ngoãn như mèo con?



Tuy đã biết nhất định Chu đế kiêng kỵ mình, nhưng Bàng Kiêu không thể ngờ được là vừa mới thu phục Đại Yên, y đã có thể biểu lộ tâm tư chim hết giấu cung lộ liễu đến vậy.



Xem ra, sự kiêng kỵ của Chu đế với hắn đã đến mức khiến y bất chấp cả danh tiếng của mình, chỉ một lòng muốn đè đầu hắn xuống.



Nhìn bản mặt tiểu nhân đắc chí của Liêm Thịnh Tiệp, Bàng Kiêu chỉ thấy ngấy đến phát mệt, chẳng qua đây cũng là việc thường tình của con người. Hoàng đế bệ hạ đã lộ rõ sự kiêng kỵ đối với hắn, chẳng lẽ còn có thể trông mong người dưới không có nổi một chút lòng riêng?



Nói tốt nói lui, vẫn là do huynh đệ tốt của hắn tạo thành.



Bàng Kiêu đứng dậy, tiện tay phủi phủi cái áo khoác.



Động tác giơ tay chẳng màng mọi sự của hắn tức khắc khiến Liêm Thịnh Tiệp giật thót mình, hốt hoảng bước liền về sau mấy bước, tim đập thình thịch như đánh trống, rất sợ Bàng Kiêu sẽ thẳng tay giết luôn mình.



Bởi vì cho dù Bàng Kiêu có thật sự giết lão, đến tám phần Thánh thượng cũng sẽ không làm gì Bàng Kiêu.



Trông nét mặt sợ sệt lóng ngóng của Liêm Thịnh Tiệp, Bàng Kiêu hừ lạnh một tiếng. Nếu bây giờ hắn thật sự giết luôn cái tên gan thỏ đế này, chẳng những bẩn tay mà sợ còn đưa tới thêm nhiều hậu họa.



Nghĩ tới đây, Bàng Kiêu liền rảo bước lướt sượt qua người lão.



Đợi đến khi bóng dáng Bàng Kiêu đã biến mất sau màn cửa, cuối cùng Liêm Thịnh Tiệp mới thở dài một hơi, ngồi phịch xuống quệt mồ hôi. May là tên sát thần kia sắp đi, chứ nếu hắn còn ở lại chỗ này, sớm muộn lão ta cũng bị dọa tới phát bệnh tim mất.



Bàng Kiêu trở lại lều. Vừa vén cửa lều đã nghe mấy tiếng ho khan của Tần Nghi Ninh.



Hắn không khỏi lo lắng nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi Băng Đường: “Sao thân thể cô nương nhà ngươi mãi vẫn không thấy khá? Thuốc cũng uống không ít rồi, nếu cứ thế thì bảo ta yên tâm thế nào được?”



Băng Đường đáp: “Thân thể cô nương, nếu muốn dứt bệnh thì ít nhất phải chăm sóc một năm nửa năm.”



Bàng Kiêu liền cau mày ngồi xuống bên cạnh Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh nhận tách trà từ Ký Vân, nhấp vài ngụm, cười hỏi: “Có phải Thánh thượng có lệnh gì với chàng không? Chàng sắp phải rời nơi này rồi à?”



Bàng Kiêu nghe vậy sửng sốt, “Sao nàng biết được?”



Tần Nghi Ninh cười đáp: “Chàng vừa mới nói “bảo ta yên tâm thế nào được”, ta liền đoán được chàng sắp đi.”



Thấy hai người họ đang nói chuyện, Ký Vân và Băng Đường liền lui xuống.



Bàng Kiêu nắm tay Tần Nghi Ninh, hôn mấy cái lên những ngón tay nàng, bấy giờ mới ủ dột nói: “Thánh thượng hạ chỉ cho đòi ta hồi kinh gấp, không cho ta tham dự việc tiếp nhận đầu hàng.”



Tần Nghi Ninh gật đầu hiểu rõ: “Thì ra là vậy. Đương nhiên hắn không hy vọng danh tiếng chàng lên quá cao. Nếu đã có thánh chỉ, chàng tất không thể không đi.”



“Đúng vậy.” Bàng Kiêu buồn buồn nói, “Thật là không biết sao nữa đây. Ta không nỡ rời nàng, không thì nàng đi cùng với ta nhé. Mấy hôm nay tuy hai ta không thể coi là sớm chiều bên nhau nhưng ít ra ngày nào cũng được gặp mặt, tự nhiên phải chia xa, ta không chịu nổi.”



Tần Nghi Ninh đến buồn cười với cái giọng trẻ con giận dỗi của hắn, “Lớn từng này rồi còn nói mấy lời không đáng tin cậy như vậy. Ta làm sao đi với chàng được? Vậy không phải sẽ thành cùng chàng bỏ trốn hay sao? Bỏ trốn thành thiếp, chẳng lẽ Bàng Chi Hi chàng muốn lấy thân thận thiếp hầu để lung lạc ta?”



Giọng điệu nàng lanh lợi hoạt bát, rõ là đang nói đùa.



Nhưng Bàng Kiêu lại rất nghiêm túc, ngồi thẳng người cẩn thận ngẫm lại một chốc, liền đó nghiêm mặt nói: “Thôi, nàng nói đúng, lát nữa ta đưa nàng về nhà, những chuyện khác đợi khi nàng theo người nhà tới kinh thành hẵng bàn tiếp.”



Tần Nghi Ninh hỏi: “Sao chàng dám khẳng định chắc chắn người nhà ta sẽ đến kinh thành?”



“Ý Thánh thượng là tất cả quan viên Đại Yên kể từ tứ phẩm trở lên, chỉ cần chịu đầu hàng thì nhất định đều có ưu đãi. Mà cỡ danh thần như Tần Thái sư, đương nhiên không thể để ở lại kinh đô cũ của Yên triều, nghĩ chắc đến khi quá trình đầu hàng kết thúc, ông ấy sẽ nằm trong nhóm người đầu tiên vào kinh sẽ trở về cùng lên đường chung với Uất Trì Thanh Yến.”



Tần Nghi Ninh sâu kín thở dài. Đến tận bây giờ, nàng vẫn cảm thấy Yên triều cứ diệt vong như vậy quả thật khiến người ta mất mát. Dẫu nàng đã biết rằng, có hôn quân như vậy, diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.



Thấy nàng cau mày, Bàng Kiêu đau lòng ôm nàng vào ngực, vỗ lưng nàng trấn an: “Nàng cứ yên tâm hồi kinh theo Tần Thái sư, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách lấy nàng qua cửa.”



Tần Nghi Ninh nhắm mắt, rầu rĩ gật đầu trong lòng hắn.



***



Bàng Kiêu đích thân đưa Tần Nghi Ninh trở về Tần phủ.



Tới gần con phố nơi Tần gia tọa lạc, Bàng Kiêu đã lệnh người dừng xe trước, nói: “Nghi tỷ nhi, ta không tới gần hơn nữa, nàng tự trở về nhé, ta đứng đây nhìn nàng đi.”



Tần Nghi Ninh nói: “Sao lại không vào cùng ta rồi?”



Bàng Kiêu cười lắc lắc đầu, cũng không nói gì thêm nữa.



Tần Nghi Ninh cũng đã suy nghĩ rõ ràng.



Hiện nay Tần Hòe Viễn đã thành cựu thần đầu hàng, địa vị của Bàng Kiêu lại cao như vậy, gặp mặt tất không tránh được một phen hành lễ. Bàng Kiêu đang không muốn khiến Tần Hòe Viễn khó xử.



Tần Nghi Ninh liền ôm cổ Bàng Kiêu, chủ động thơm một cái lên mặt hắn: “Ta đã biết. Chàng hãy tự bảo trọng, chúng ta gặp lại ở kinh thành, nghĩ chắc cũng không lâu là có thể gặp nhau thôi.”



Sự chủ động của nàng khiến đầu Bàng Kiêu tăng nhiệt vùn vụt, tim đập rộn ràng, vội ấn luôn người kia vào lồng ngực, lưu luyến quấn quýt hồi lâu mới bất đắc dĩ thả nàng xuống xe ngựa.



Nhìn nàng bước vào cửa trước Tần phủ cùng với Băng Đường và Ký Vân, Bàng Kiêu buông rèm xe, lệnh người dưới lui về quân doanh.



Tần Nghi Ninh vừa về đến nhà, tin tức đã lập tức được người hầu chạy vội đưa tới Từ Hiếu Viên.

Nguồn : Vietwriter.vn

Hiện nay hạ nhân trong phủ vẫn là những người được mang theo tới núi Thường Xuân lúc đầu. Bởi vì Tần Nghi Ninh và Chung đại chưởng quỹ đã có chuẩn bị trước, tuy người trên núi sống khá cực khổ song lại không có một người chết đói.



Trong Từ Hiếu Viên, nghe tin con gái về nhà, Tôn thị chẳng thèm đoái hoài tới lão Thái Quân đã lập tức dẫn Kim ma ma ra đón.



Sắc mặt lão Thái Quân vô cùng lúng túng, nhưng thoáng suy nghĩ đến khuynh hướng thế cục tương lai thì vẫn gọi Tần ma ma đỡ dậy, cùng với Nhị phu nhân, Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh đi ra đón.



Đợi khi họ đến trước cửa thùy hoa, Tôn thị và Tần Nghi Ninh đã đang cười nói bước vào.



Lão Thái Quân liền cười bảo: “Ơ kìa, Nghi tỷ nhi cuối cùng cũng về rồi. Hoàng thượng lệnh cho chúng ta chuẩn bị lên đường, bọn ta còn đang nghĩ là không biết cháu đi theo mọi người hay đi với Trung Thuận thân vương đấy.”



Tần Nghi Ninh ngạc nhiên hỏi Tôn thị: “Lên đường? Nói vậy tức là, ngày đầu hàng và ngày lên đường đều đã quyết định xong rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc