CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 486CỐ NHÂN

"Chết?” Thiếu niên chớp mắt không dám tin, lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào, cha mẹ ta đều rất khỏe mạnh, không thể chết được. Khả Hãn hãy làm việc tốt, thả họ ra đi!”



A Na Nhật giễu cợt: “Một đám phế vật thua trận! Bọn chúng chết hết rồi. Là tự bọn chúng vô dụng, đi theo bản Hãn ra ngoài đi săn thì lại bị sói hoang cắn chết. Đối với loại người như thế, bản Hãn cũng không còn lời nào để nói nữa. Các ngươi tránh ra, nếu không ta cũng cho cả các ngươi tới nuôi sói, hội ngộ với cha mẹ của các ngươi!”



Bị sói cắn chết rồi?



Sắc mặt hết thiếu niên đều mất hết màu sắc, ánh mắt thẫn thờ, rõ là đã sợ hãi không biết trời trăng gì nữa.



Người lớn tuổi hơn nhìn A Na Nhật, đứa nhỏ hơn thì vươn dài cổ ngóng vào trong đội ngũ, hiển nhiên là cố gắng tìm người, vẫn mong lời A Na Nhật nói chỉ là lời nói chơi.



Những bách tính Tác - ta vây xem ngày càng nhiều, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.



Tần Nghi Ninh thì đã hiểu rõ nhờ lời giảng giải của Lục Hành.



Nhìn hai thiếu niên mất đi cha mẹ kia, trong lòng Tần Nghi Ninh hết sức khổ sở.



A Na Nhật thực sự quá tàn nhẫn. Vốn dĩ, những nô lệ đó đã có thể không chết.



Tần Nghi Ninh không phải người lòng dạ đàn bà, nàng cũng hiểu là tất cả thành công đều được thành lập dựa trên sự hy sinh, ngay cả như triều Đại Chu cũng phải đạp lên hài cốt bao người để kiến lập.



Nếu thật sự đối mặt với non sông đổ vỡ, bách tính lưu lạc nhất định phải quyết chiến một trận, những nô lệ kia được đưa tới trước trận tiện, như vậy, tuy da ngựa bọc thây cũng là chết nhưng lại có thể khiến lòng người bội phục, Tần Nghi Ninh cũng không ghét kiểu chết anh hùng như thế.



Nhưng hôm nay, những nô lệ này không được chết đi một cách vinh quang mà chỉ vì đơn thuần là đồ chơi của A Na Nhật. Ý nghĩa cho cái chết của họ, chẳng qua chỉ là cho A Na Nhật một niềm vui nhất thời.



Đây mà là chủ nhân một nước cái gì? Cái hoang đường của A Na Nhật, so với hôn quân có mắt như mù thì có hơn chứ không có kém!



Ngay trong lúc Tần Nghi Ninh đang thầm bất mãn, Tư Cần đã xua tay ngăn A Na Nhật đang định vung roi, thở dài nói: “Cha mẹ của các ngươi đúng là đã chết rồi. Các ngươi hãy sống cho tốt, dù sao tộc Di Nặc vẫn còn các tộc nhân chờ các ngươi dẫn dắt.”



Huynh đệ hai người ngẩn ngơ nhìn ánh mắt thương hại của Tư Cần, trong lòng đang chứa đầy buồn thương, nước mắt lã chã từng giọt từng giọt.



A Na Nhật phiền lòng, không thể chịu nổi khi nhìn hai người này khóc, vừa định trút giận thì cổ tay đã bị Tư Cần nắm chặt.



Hai người vừa mới phát sinh tranh chấp, bây giờ lực tay Tư Cần không hề nơi lỏng, tựa hồ muốn bóp gãy cả tay nàng ta khiến lửa giận trong lòng A Na Nhật càng dâng trào.



Nhưng nàng ta không muốn mất đi Tư Cần. Nàng ta nhất định phải nhẫn nại, không thể tiếp tục làm Tư Cần mất mặt trước mắt bao người nữa.



A Na Nhật cứ vậy mặc cho Tư Cần nắm chặt cổ tay, không tiếp tục đòi xử phạt hai thiếu niên kia.



Lại nói, tộc Di Nặc hiện chỉ còn bốn ngàn người toàn những kẻ già yếu bệnh hoạn, cũng không có ai đáng tin, toàn tộc đều phải phụ thuộc vào nàng ta, làm nô lệ cho nàng ta, A Na Nhật cũng không vội giết họ nữa.



Cứ để họ đi theo làm nô lệ cho mình chẳng phải tốt hơn ư?



A Na Nhật đã không còn sát ý, liền lệnh người tiếp tục lên đường.



Cả đội ngũ cứ vậy tiếp tục tiến thẳng, khi đi qua hai thiếu niên kia thì chỉ chia làm hai hàng vòng qua.



Khi đi ngang qua hai người nọ, Tần Nghi Ninh trông thấy nước mắt và sự tuyệt vọng trong mắt họ thì không khỏi buồn lây.



Chỉ tiếc, tình cảnh của nàng bây giờ thì có tốt hơn gì, cũng không thể giúp được cho họ. Bây giờ tự thân nàng đã khó bảo vệ mình, điều nên lo lắng nhất, thật ra chính là cuộc sống sau khi hồi cung.



Có địch ý của A Na Nhật, Tần Nghi Ninh tin chắc rằng chỉ cần không cẩn thận là có thể sẽ mất luôn cái mạng này.



Trở về căn phòng bị giám sát, Tần Nghi Ninh phát hiện thị vệ và thị nữ giám sát mình đã đổi người.



A Na Nhật cũng thật là cẩn thận, một nữ tử tay trói gà không chặt như nàng, vừa không biết võ lại không biết nói tiếng Tác - ta, làm sao có thể chạy trốn được đây? A Na Nhật làm thế là đến cả cơ hội kêu gọi người bên cạnh giúp đỡ cũng không cho.



Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn chẳng cho đây là vấn đề gì, chẳng qua chỉ cẩn thận hơn trong việc ăn uống, đi đâu cũng để ý kĩ càng hơn.



Tần Nghi Ninh không biết sau khi A Na Nhật và Tư Cần về cung đã nói gì với nhau, đợi đến ngày ba ngày sau trông thấy, họ đã lại hòa thuận như lúc ban đầu, mà thoạt trông còn thân mật hơn cả nàng thấy khi trước.



Mà lúc này, khiến Tần Nghi Ninh nghi hoặc không phải sự hòa hảo giữa Tư Cần và A Na Nhật mà chính là vị cố nhân trước mặt này.



Lưu tiên cô, cũng chính là Thiên Cơ Tử. Lúc này bà ấy đang mặc bộ đạo bào màu xanh đen, cười tủm tỉm ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ đối diện mình. Nhiều ngày không gặp, Thiên Cơ Tử vẫn không thể thay đổi chút ít, nét mặt ửng hồng tinh thần sáng láng, nhìn là biết cuộc sống rất dễ chịu.



Mà đứng sau lưng bà ấy cũng là người quen, chính là Mục Tĩnh Hồ đã từng có ơn bảo vệ và cứu giúp với nàng.



Nhìn thấy Thiên Cơ Tử, trong lòng Tần Nghi Ninh sinh ra mấy phần cảnh giác. Nhưng khi nhìn đến Mục Tĩnh Hồ, tuy biết Mục Tĩnh Hồ là sư chất trên danh nghĩa của Thiên Cơ Tử, thực tế là học trò của Thiên Cơ Tử, quan hệ giữa hai người tất nhiên không thể thân cận hơn.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Nhưng đối với lần chạy trốn này, Tần Nghi Ninh vẫn có thêm ít hy vọng.



Nếu Mục Tĩnh Hồ chịu hỗ trợ, vậy nàng sẽ có thể trở về. Đã lâu vậy rồi, Tần Nghi Ninh thật sự rất lo lắng việc trong nhà.



Thiên Cơ Tử nói chuyện với A Na Nhật và Tư Cần vô cùng tự nhiên, muốn nói chuyện với Tần Nghi Ninh cũng không hề do dự gì, mở miệng nói ngay: “Tần gia tiểu thư, lại gặp mặt rồi. Hôm đó, suy đoán của ta quả không sai, hẳn sao hồng loan của tiểu thư đã động?”



Tần Nghi Ninh nghe lời này mà mặt đỏ bừng, nếu là người da mặt mỏng thì e đã không biết nên tiếp lời ra sao.



“Đã lâu không gặp, tinh thần Lưu tiên cô vẫn minh mẫn như thế. Thật không nghĩ sẽ gặp lại ở chỗ này.”



“Chà, người như ta tự tại đã quen, tất nhiên là thấy ở đâu thoải mái nhất thì sống ở đó rồi.” Thiên Cơ Tử cười, lại nói, “Có thể được Khả Hãn và Phò mã để mắt tới, ta sống ở Tác - ta kiểu gì cũng thoải mái hơn ở Đại Yên. Sao rồi, giờ tiểu thư đã là Vương phi, không biết cảm nghĩ của người ra sao?”



“Cảm nghĩ?” Thiếu chút nữa Tần Nghi Ninh đã cãi lại.



Nàng chỉ là một tù nhân, chẳng lẽ còn bắt nàng phải nói về diễn tiến tâm lý của mình sau khi bị bắt rời khỏi Bàng Kiêu?



Thiên Cơ Tử cười nói, “Thôi, nếu tiểu thư không muốn nói thì cũng không cần thiết. Nhưng tiểu thư chớ nên lo lắng, vận số của tiểu thư vẫn rất tốt, nghĩ chắc là do lây của trượng phu. Vận may ấy đến giờ vẫn chưa dùng cạn, tiểu thư cứ nên an tâm dưỡng sinh cho tốt thì hơn. Ta trông dáng vẻ của tiểu thư đã yếu ớt hơn khi chưa lấy chồng lúc trước nhiều đấy.”



Bất luận đối phương có mục đích gì, ít ra câu này vẫn là thực lòng quan tâm. Họ cũng được coi là tha hương gặp cố tri mà đúng không?



Lần đầu tiên gặp Thiên Cơ Tử, chính là do ngoại tổ mẫu dẫn nàng đi.



Tần Nghi Ninh nhớ tới nhà ngoại tổ mẫu đang ở phương Nam xa xôi, không biết cả nhà toàn phận đàn bà họ giờ đang sống cuộc sống thế nào.



Tần Nghi Ninh rất muốn trở về Đại Chu, nhưng thật sự là có lòng mà không có sức.



Thấy Tần Nghi Ninh và Thiên Cơ Tử trò chuyện vớinhau rất vui, A Na Nhật không kìm được tâm lý ghen ghét: “Trông ra thì, có vẻ Thiên Cơ Tử quen thân với nàng ta lắm nhỉ?”



Thiên Cơ Tử mỉm cười đáp: “Từng có duyên gặp mặt mấy lần. Nàng ấy mạng tốt, cũng là mạng quý không thể nói hết. Kể ra thì, cũng có mấy phần giống với Khả Hãn.”

Bình luận

Truyện đang đọc