Nắng xuân đúng độ, sắc xanh trải dài, không khí mát mẻ xen lẫn mùi hoa thoang thoảng, tiếng chim chóc côn trùng râm ran xa gần, khung cảnh tươi mới khiến lòng người khoan khoái dễ chịu.
Các tiểu thư phu nhân lớn lên trong khuê phòng, ngày thường đều là cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, dù cho nhà nhà đều có đủ sân vườn lầu viện nhưng cảnh sắc do con người tạo nên và phong cảnh thiên nhiên bực này đương nhiên đâu thể giống nhau.
Huống hồ, càng men theo sườn núi hướng lên trên, các loại hoa thơm cỏ lạ ngày càng nhiều, cộng thêm cảm giác tự hào và vinh dự khi được xuất hành cùng Hoàng hậu nên dù là người ngày thường đi dạo vườn hoa cũng phải ngồi kiệu như lão Thái Quân mà giờ này đi bộ cũng thấy bước chân mau lẹ, tâm tình khoan khoái.
Nghe báo Hoàng hậu đến, đã có quan nội thị trông vườn ra đón sẵn, bước lên trước hành lễ rồi định dẫn đường cho Hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương, mời đi bên này.”
Bàn tay trắng trẻo của Hoàng hậu khẽ vén sợi tóc mây, đôi môi đỏ mọng cong nhẹ, lười biếng cất lời: “Ở đây không còn việc của ngươi, đừng quấy rầy nhã hứng của bản cung.”
Sự đanh đá của Hoàng hậu vang danh xa gần, quan nội thị nào dám dị nghị, chỉ đành hành lễ rồi lùi lại về sau, thấp thỏm ẩn mình trong số các nữ quyến, tìm tới đứng chung với bọn thị vệ.
Bước chậm bước khoan, vừa đi vừa ngắm cảnh, lão Thái Quân và các phu nhân quý tộc vẫn luôn vây kín quanh Hoàng hậu, vừa hổn hển thở vừa không quên ca ngợi phong cảnh nơi này như ở chốn thần tiên, chỉ có trên trời chứ không hiện dưới hạ giới, khen cảnh xong lại khen Hoàng hậu hưởng thánh sủng vượt cả thiên hạ, khiến Hoàng hậu mặt nở mày tươi, vui vẻ nói cười.
Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị đang thở gấp đi tuốt đằng sau đội ngũ, không nịnh bợ hùa theo Hoàng hậu mà chỉ thưởng thức phong cảnh nơi đây, lại nhỏ giọng hỏi Tôn thị: “Mẫu thân thấy thế nào rồi? Có mệt không ạ?”
“Vẫn ổn, suy cho cùng vẫn là thân thể con tốt. Mấy năm nay ta đúng là nhàn quá nên lại đâm yếu sức rồi.” Tôn thị hổn hển xua tay, cười bảo.
Tần Nghi Ninh mỉm cười đáp: “Chừng nào về, mỗi ngày mẫu thân cứ đi dạo vườn hoa buổi sớm với con hai vòng, đảm bảo sức khỏe sẽ tốt lên thôi.”
Tôn thị nghe mà chỉ lắc đầu bật cười. Ngước mắt nhìn, lập tức trông thấy khoảnh rừng đào rậm rạp cách đó không xa, bèn khó nén khen ngợi: “Nhìn hoa đào bên kia kìa, đẹp quá!”
Tần Nghi Ninh cũng như mọi người, đều đưa mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một trảng mây ấm màu hồng nhạt trải dài ngút tầm mắt, đôi chỗ điểm một hai thân cành, không quá nhiều cũng chẳng quá ít.
Hẳn do trên núi có suối nước nóng mà nên dù cây đào ở nhà mới chớm đơm bông nhưng đào ở đây đã nở rộ từng chùm trĩu nặng, che trọn nửa bầu trời.
Các nữ quyến men theo con đường mòn quanh co trong rừng đào tiến về phía trước. Gió nhẹ mơn man, tóc mai tay áo phơ phất, cánh hoa lả tả rơi khiến người ai nấy đều vương vất mùi hoa thoang thoảng. Bên đường có tiếng nước chảy róc rách truyền tới, đưa mắt nhìn, chỉ thấy hoa rơi vào dòng nước, sóng xanh cuốn sắc hồng trôi đi.
Lại thêm mấy chục bước, chợt thấy tường trắng ngói đen hiển hiện trước tầm mắt. Phía sau tường, loáng thoáng trông thấy mái lầu cầu kỳ mới cóng, rìa mái điêu khắc như gợn sóng uốn lượn, khiến người ta thấy như lạc vào chốn thần tiên.
“Ôi trời ơi, đã bao lâu chưa được trông thấy hoa đào đẹp thế này rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, nếu không nhờ Hoàng hậu nương nương ưu ái, đám thần phụ quả cũng vô duyên chiêm ngưỡng cảnh sắc tựa chốn bồng lai tiên cảnh thế này.”
“Cũng chỉ có bậc quốc sắc thiên hương như Hoàng hậu mới xứng với tòa Tiên cung như vậy.”
…
Các nữ quyền mồm năm miệng mười, cùng tranh nhau khen hoài không ngớt. Mọi người đều không nói to, cũng chẳng ai tiến lên đáp lời Hoàng hậu, song giọng nói thì vẫn truyền vào tai Hoàng hậu không sót một lời.
Đi tuốt đằng trước, Hoàng hậu bình thản bật cười, đắc ý cất bước trên con đường quanh co. Các nữ quyến tiếp tục nhỏ giọng vừa khen ngợi vừa bám theo sau.
Mà gã quan nội thị đi sau cùng phụ trách dẫn đường thì lại đang đeo sắc mặt ỉu xỉu.
Thêm mấy chục bước nữa tới trước cửa, các nữ quyến râm ran ngẩng lên nhìn tấm biển, song chỉ thấy được trên tấm biển sơn đen có hai chữ “Ninh Uyển” như rồng bay phượng múa.
Hoàng hậu ngây người, liếc mấy cung nhân bên cạnh: “Thường Xuân Viên của bản cung đổi tên từ lúc nào vậy? Sao bản cung lại không biết?”
Mọi người cũng thấy hơi bực, bèn châu đầu ghé tai hóng hớt.
Tiểu nội thị ôm cái mặt ỉu xìu bước nhanh tới trước, dập đầu thưa: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nơi này không phải Thường Xuân Viên. Vừa nãy, vừa nãy có qua một ngã ba.”
Các nữ quyến rất đỗi ngạc nhiên, đều cùng ngưng câu chuyện.
Đôi mày liễu của Hoàng hậu nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Cái gì? Đi lâu như vậy, đây lại không phải là Thường Xuân Viên ư? Sao bản cung không nhớ trên núi Thường Xuân lại có thêm một nơi như vậy?”
Tiểu nội thị run rẩy quỳ sụp trên mặt đất. Vừa rồi hắn đã muốn dẫn đường rồi, ngặt nỗi Hoàng hậu đâu có cho hắn lại gần hầu hạ! Vietwriter.vn
Hoàng hậu cũng hơi lúng túng.
Nàng ta là Hoàng hậu, đương nhiên mỗi ngày đều cùng làm bạn với kiệu xe, hiếm hoi lắm mới được lần thỉnh thoảng xuất cung theo Hoàng đế, muốn đi thăm viếng hoặc đi chơi đều không phải việc dễ dàng gì.
Thường Xuân Viên này, tuy Hoàng đế đã ban cho nàng ta, song Hoàng hậu cũng chỉ mới tới ngâm suối nước nóng một lần vào năm ngoài. Mà lúc ấy lại có đông đảo kẻ hầu người hạ đi theo, tất nhiên đâu cần người làm Hoàng hậu này nhớ đường. Hôm nay lên núi, lẽ tất nhiên Hoàng hậu cho rằng trên núi chỉ có Thường Xuân Viên của mình, ngờ đâu những cảnh sắc thưởng thức suốt dọc đường lúc lại đều là cảnh trong viện người ta.
“Cẩu nô tài, người hầu hạ kiểu gì vậy hả?” Ma ma quản sự bên người Hoàng hậu đá một cú vào vai tên nội thị, khiến hắn lăn lông lốc trên đất.
Tên nội thị kinh hoảng, dập đầu bồm bộp, “Hoàng hậu tha mạng, Hoàng hậu tha mạng!”
Hoàng hậu bất giác cong đôi môi đỏ mọng, nghĩ sau lưng còn cả đám đông đi theo, không thể đánh mất phong phạm quốc mẫu. Thế là đành nén nhịn lửa giận, hờ hững cất tiếng: “Thôi, cũng không phải việc lớn gì. Dù sao cũng là ra ngoài du ngoạn, nếu đã đi nhầm, đương nhiên nên quay về mới phải.”
“Hoàng hậu nương nương nói đúng. Nơi này không khí mát mẻ, ánh nắng rực rỡ, vừa trò chuyện vừa dạo bước cũng rất vui.” Quốc cữu phu nhân cười nói.
Mọi người nghe vậy đều lập tức hùa theo, không khí ngột ngạt nháy mắt thả lỏng hơn đôi phần.
Tên nội thị kia vội vàng bò dậy, vòng lên trước dẫn đường.
Tâm trạng Hoàng hậu đã khá hơn một chút, men theo đường mòn trong rừng đào trở về trong sự hộ tống của đông đảo các phu nhân, bước đến một con đường rộng rãi lát đá xanh phía ngoài.
Bấy giờ Hoàng hậu mới nhận ra, con đường qua rừng đào ban nãy chỉ là đường đất mới mở, còn con đường lát đá xanh thẳng thớm này đây mới là đường xưa nay lên Thường Xuân Viên.
Chỉ là, tâm trạng vui vẻ và những tiếng ca ngợi của các phu nhân đã vơi dần trong lúc tiến về phía trước.
Có cảnh sắc tuyệt đẹp như Tiên cung mới nãy làm vật tham chiếu, con đường lên Thường Xuân Viên này lại lộ vẻ chẳng có gì đặc biệt. Dọc đường đi, mấy khóm hải đường bung nở khá đẹp, nhưng suy ra vẫn không khiến người ta rung động như “Ninh Uyển” tựa Tiên cung kia.
Mà những lời khen ngợi của đám phu nhân dường như đã nói hết trên con đường ban nãy. Trước cảnh sắc nhạt nhẽo thế này, ai nấy chỉ đành dối lòng thốt ra mấy chữ “trang nhã” “cổ xưa” vân vân.
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng tệ hại.
Tới khi tới trước cửa Thường Xuân Viên, sắc mặt Hoàng hậu đã u ám nặng nề như mây đen giông bão.
Tòa Ninh Uyển mới rồi tường trắng mới tinh, cửa son lộng lẫy, những kiến trúc trong viện nhìn là đã biết còn mới.
Còn Thường Xuân Viên lại tường đỏ cũ kỹ, cổng lớn mở rộng, nội thị quỳ sẵn trên đất chào đón, khí thế tuy có, nhưng khu vườn tầm thường và khoảnh sân cũ phía sau cánh cổng rộng mở thì quả khiến lòng Hoàng hậu căm ghét vô vàn.
Hoàng hậu cau mày, nhỏ giọng trách mắng: “Các ngươi chuẩn bị tiếp giá kiểu gì vậy hả? Tòa viện vừa rồi là từ đâu ra?”
Tuy Hoàng hậu không nói lớn, song những người đứng sau cũng không đứng xa nên đều đã nghe rõ.
Quan nội thị trông vườn đã được Tào Quốc trượng đánh tiếng trước, thấy Hoàng hậu hỏi bèn vội bước lên, nhẹ giọng thưa: “Hồi bẩm nương nương, tòa viện kia là Quốc trượng cho người tu sửa, chủ nhân của nơi đó có lai lịch rất lớn, Quốc trượng nói xin nương nương chớ nên để ý tới nơi đó.”
Hoàng hậu cắn răng nghiến lợi, giận mà không chỗ phát, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: “Cũng không sợ vượt quyền cơ đấy!”
Nói rồi bèn bước luôn qua ngưỡng cửa.
Thấy Hoàng hậu không vui, đám nữ quyến đều im lặng bước theo, nói chuyện cũng không nói lớn, chỉ sợ chọc giận tới Hoàng hậu đang khó xử.