Cả hai đều là người thông minh, nói lời không cần phải nói hết mà ý tứ đã hiểu cả. Bọn họ đều hiểu, đường lui của Thái Thượng hoàng này có thể là gì.
Tôn thị tuy phần lớn đều cái hiểu cái không, nhưng vốn Tôn thị cũng không để ý mấy tới chuyện trong triều, thành thử chỉ ngồi yên một bên lắng nghe.
Tần Hòe Viễn lại trò chuyện với Tần Nghi Ninh thêm một lát, sau nói: “Phụ thân còn phải vào cung diện kiến Hoàng thượng, không thể ở lại lâu. Con ở đây phải sống thật tốt đấy.”
Tôn thị nhíu mày có vẻ không nỡ, “Nghi tỷ nhi, vết thương của con còn chưa lành, nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ, tuổi còn trẻ cũng không được để lại mầm bệnh gì. Nếu có thiếu gì, cứ cho người về nhà cho mẫu thân biết, tuyệt đối không được để mình chịu thiệt.”
“Mẫu thân, con biết rồi.” Tần Nghi Ninh xúc đọng ôm Tôn thị, áp má vào vai Tôn thị, cọ cọ làm nũng.
Khó lắm mới có được tình thương của mẹ từ Tôn thị, thế nên nàng quý trọng vô cùng.
Nàng nhỏ giọng nói bên tai Tôn thị: “Mẫu thân, ở nhà người phải chú ý chăm sóc mình, nhường nhịn lão Thái Quân một chút cũng được. Con gặp phải chuyện này, sợ lão Thái Quân sẽ còn bực bội khá lâu, người đừng công khai chống đối với bà ấy làm gì.”
Tôn thị thầm nghĩ con gái quả thật liệu sự như thần, cũng không nói mình đã náo loạn một trận với lão Thái Quân, tránh để nàng phiền lòng, chỉ vuốt mái tóc dài của nàng, bảo: “Con yên tâm, hôm nay trong nhà đã như vậy, mọi người chỉ cần sống yên ổn qua ngày là được rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tần Nghi Ninh có vẻ trầm ngâm, lại thấp giọng nói: “Mẫu thân cũng đừng mâu thuẫn gì với Tào di dương. Lai lịch nàng ta không đơn giản, con không ở nhà, người phải chú ý cẩn thận mọi chuyện, có gì hãy bàn bạc với Kim ma ma nhiều hơn, cũng có thể âm thầm đi thỉnh giáo Tần ma ma cũng được. Tần ma ma là người hiểu ý lão Thái Quân nhất, có gì người cứ hỏi bà ấy.”
“Được, được.” Lòng Tôn thị vừa đau xót và vui mừng. Rốt cuộc trước kia mình phải có bao nhiêu không hiểu chuyện mới có thể khiến con gái dù đã ra ngoài cũng không được yên tâm thế chứ?
Tần Hòe Viễn nhìn vợ con ôm nhau, tai ấp má kề, quyến luyến thủ thỉ tâm sự, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng đến lạ.
Tuy không biết Tần Nghi Ninh nói gì với Tôn thị, nhưng từ biểu cảm xúc động của Tôn thị, Tần Hòe Viễn vẫn có thể đoán được mấy phần.
Vợ con chính là động lực để ông cố gắng ngày sau, là mục đích ông hướng đến. Dẫu có thất vọng với triều đình, với Hoàng gia, nhưng còn vợ và con gái, cuộc đời Tần Hòe Viễn vẫn chưa mất phương hướng.
Tần Nghi Ninh tiễn Tôn thị và Tần Hòe Viễn ra đến cửa thùy hoa.
Tần Hòe Viễn liền cười nói: “Mười vị võ sư này là cao thủ do phụ thân mời tới để bảo vệ riêng cho an toàn của con. Về sau sẽ để lại nơi này cho con sử dụng.”
“Đa tạ phụ thân.” Tần Nghi Ninh cười gật đầu.
Hai ngự tiền thị vệ được giao nhiệm vụ canh cửa liền lộ vẻ khó xử: “Tần Thái sư, việc này vẫn chưa được Hoàng thượng chấp thuận, bọn ta cũng không dám tự tiện đồng ý.”
Tần Hòe Viễn mỉm cười, song giọng nói lại rõ rành rành cái điệu cấp trên chèn ép cấp dưới: “Khó xử của các vị, bản quan cũng biết, chuyện này bản quan sẽ tự đi gặp mặt nói chuyện với Hoàng thượng, nhất định không làm khó hai vị đại nhân. Sau này an toàn của tiểu nữ vẫn còn phải nhờ vào các vị.”
“Ty chức không dám. Xin Thái sư yên tâm, ty chức nhất định dùng hết toàn lực bảo vệ an toàn của Huyền Tố chân nhân.” Bọn thị vệ đồng loạt hành lễ.
Nghe thấy bốn chữ “Huyền Tố chân nhân”, trong lòng Tần Hòe Viễn bực bội ghê người, nhưng sắc mặt thì vẫn không mảy may thay đổi, chỉ cười nói đa tạ mấy người kia rồi lại dẫn Tôn thị như sắp rơi lệ cùng xuống núi.
Tần Nghi Ninh đứng trước cửa thùy hoa, đưa mắt nhìn bóng lưng phụ thân mẫu thân dần đi xa, hồi lâu cũng chưa từng nhúc nhích.
Thấy Tần Nghi Ninh đứng lặng người ở đấy, đám thị vệ cũng chẳng dám khuyên nhiều. Ngự tiền thị vệ đều là thân tín của Hoàng thượng, làm sao không biết Hoàng thượng yêu thương vị này nhường nào?
Băng Đường lấy một tấm áo khoác màu hồng cánh sen khoác lên vai Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh bỗng bừng tỉnh, nhìn Băng Đường, bất giác lại mỉm cười.
Băng Đường cũng cười bảo: “Thân thể cô nương còn chưa khỏe hẳn, mau đi nghỉ một lát đi, nhân tiện để em xem xem vết thương của người thế nào rồi.”
“Được.”
Tuy tạm thời bị giam lỏng trong tòa biệt viện này, nhưng dẫu sao bên trong cũng toàn là thân tín của mình, ít ra vẫn tốt hơn tứ cố vô thân trong Hoàng cung. Cũng chỉ là tạm thời xa nhà thôi, tính ra cũng chẳng còn gì là không thỏa mãn.
Có Băng Đường ở bên, tình hình sức khỏe của Tần Nghi Ninh cuối cùng đã có khởi sắc.
Mà tin tức Thái Thượng hoàng đem bán hết thuế lương năm nay đổi thành bạc tiền cũng lập tức truyền khắp ngõ ngách kinh thành.
Khiến cho người ta tức giận nhất chính là, Thái Thượng hoàng tuy đã bán lương thực, song lại không chịu giao tiền bán được ra.
Hoàng đế từng hỏi nhiều lần, Thái Thượng hoàng bị hỏi quá lại đâm nóng nảy còn tấn công Hoàng thượng.
Hoàng thượng thì nghĩ, thuế lương bị bán đi đã mất, vậy bạc trong quốc khố cũng như nội khố thì phải làm sao?
Thế nên trên triều đình, Hoàng đế ra lệnh phải điều tra kĩ.
Vừa tra là lại hoảng hồn. Trong nội khố của Hoàng đế và cả quốc khố, về cơ bản là đã cạn sạch! Một khoản tiền lớn như vậy, đến nay lại không rõ tung tích!
Hoàng đế nổi giận tại chỗ, lễ đăng cơ cũng chỉ làm qua loa cho xong, tùy tiện phong Lý thị nhà An Quốc công làm Hoàng hậu, giản lược hết tất thảy nghi thức rồi lại tiếp tục đi điều tra tung tích của số bạc trong quốc khố và nội khố.
Kết quả là đến sau ngày đại điển phong hậu, Thái Thượng hoàng liền cho người chuẩn bị du thuyền, dẫn theo mấy lão thần nói chuyện hợp ý và mấy vị Thái phi cùng lên thuyền ra ngoài du ngoạn.
Khi biết được tin Thái Thượng hoàng lên thuyền đi du ngoạn, Tần Hòe Viễn đang bàn bạc với Uất Trì Yến trong thư phòng.
Vừa được hay tin, Tần Hòe Viễn đã vội la lên: “Không được, Hoàng thượng, ngàn vạn lần không thể để Thái Thượng hoàng rời đi! Thái Thượng hoàng đi rồi, vậy toàn bộ tiền trong nội khố, quốc khố và tiền thuế lương sẽ không thể tìm về được nữa! Hiện giờ chiến sự nguy cấp, hôm qua Ninh Vương lại mới bị đánh cho trọng thương, hành quân đánh giặc người ăn ngựa uống có chỗ nào không cần bạc đâu chứ? Không có bạc, người còn lấy gì để đánh tiếp? Lấy cái gì để giữ gìn giang sơn này? Hoàng thượng, Thái Thương hoàng vốn có ý ném cục diện rối rắm này lại cho người, một mình cầm hết tiền chạy trốn!”
Suy nghĩ này đã sớm quanh quẩn trong đầu Uất Trì Yến từ lâu, chẳng qua là suy nghĩ của hắn không thể tỉnh táo như vậy, cũng không thể nghĩ thấu suốt đến thế.
Nhưng nay bị Tần Hòe Viễn nói toạc hết ra, Uất Trì Yến đã hiểu rõ toàn bộ.
Sắc mặt hắn xanh như tàu lá, vội vàng cho người chuẩn bị ngựa, dẫn theo Tần Hòe Viễn, vài tên thị vệ và một vài cung nhân, ra roi giục ngựa chạy nhanh đến bến tàu, cuối cùng trước khi Thái Thượng hoàng kịp lên ngựa cũng kịp cản người lại.
“Phụ hoàng!” Uất Trì Yến xuống ngựa, thở hồng hộc bước nhanh lên trước, “Người đây là định đi đâu?”
Hôm nay Thái Thượng hoàng đã là râu tóc bạc phơ, dáng vẻ già yếu hơn xưa rất nhiều. Vừa thấy Uất Trì Yến chạy tới, đôi mắt đục ngầu tức khắc để lộ mấy phần uất hận.
“Trẫm muốn đi đâu, hôm nay lại đến phiên ngươi huơ tay múa chân? Làm sao, nay lông cánh đủ rồi, liền cho là có thể quản chuyện của trẫm?”
Uất Trì Yến giận đến toàn thân run lên. Nhưng dẫu sao hắn cũng là người đã từng đọc đủ thứ thi thư, với phụ thân ruột thịt của mình, cuối cùng vẫn không thể nói ra những lời ác độc.
“Phụ hoàng, hôm nay người đã nhường ngôi, vậy ngày sau chính là ngày để người yên vui hưởng thụ. Người không ở lại trong cung, nhi thần lại bận rộn chính sự, căn bản không thể chăm sóc được cho người, vậy nhi thần biết phải tẫn hiếu thế nào? Xin phụ hoàng hãy trở về theo nhi thần.”
Thấy Uất Trì Yến nói như vậy, trong lòng Thái Thượng hoàng càng thêm vững chắc, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Trẫm vừa nhường ngôi, vậy tất cả đại sự triều đình giờ đã là việc ngươi phải lo liệu, trẫm có ở lại kinh đô hay không cũng không có tác dụng gì với ngươi nữa. Trẫm già rồi, mẫu hậu ngươi cũng đã đi, trẫm nay mất hết ý chí, chỉ muốn ngày sau du ngoạn núi sông, sống những ngày yên ả cho qua hết đời này. Ngươi không cần giữ trẫm lại.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn