CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh cúi đầu, không muốn tranh chấp với lão Thái Quân, chỉ nói ngắn gọn:



“Dạ.”



Thấy Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn như vậy, lão Thái Quân cũng cảm thấy dễ chịu phần nào, lại nói:



“Tuy nói như thế, nhưng ngươi cũng đừng quên mau chóng học hỏi. Hai ngày nữa Giai tỷ nhi đến tuổi cập kê, năm tới đến lượt ngươi và Tuệ tỷ nhi, trong thời gian đó, ta sẽ lưu ý tìm nhà chồng tương lai cho các ngươi. Nếu ngươi vô dụng, bị người ghét bỏ, chuyện hôn sự không tốt, thì ta không hơi đâu quan tâm đến ngươi.”



Tần Nghi Ninh mím môi, khi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nàng hiện ra một nụ cười khôn khéo:



“Lão Thái Quân dạy bảo rất đúng, cháu nhất định chăm chỉ học tập, không phụ sự kỳ vọng của người.”



Khuôn mặt nàng vốn tinh xảo như được chạm khắc, tuy dung mạo của nàng quyến rũ, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo, giống như một dòng suối mát, lúc mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền trông vô cùng đáng yêu khiến lão Thái Quân suýt nữa mềm lòng trước dáng vẻ tươi cười và thái độ ngoan ngoãn của nàng.



Mặt căng cứng, bà khoát tay nói:



“Ngươi đi đi.”



“Dạ, cháu xin cáo lui.”



Tần Nghi Ninh hành lễ rồi lui ra phía sau.



Giọng không được tự nhiên, lão Thái Quân lại bổ sung một câu:



“Có việc gì cần thì đến tìm Tần ma ma.”



Lập tức Tần Nghi Ninh nở một nụ cười vẻ như được sủng ái mà lo sợ:



“Dạ, đa tạ lão Thái Quân.”



Nhìn theo Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn bước ra cửa, lão Thái Quân mới nói:



“Lục Quyên, ngươi thấy đứa bé này thế nào?”



Lục Quyên là tên thật của Tần ma ma.



Tần ma ma bước tới đưa cho lão Thái Quân lò sưởi tay bằng đồng thau chạm trổ đã được đốt nóng vừa phải, cười nói:



“Chẳng phải lão Thái Quân có đôi mắt tinh tường, mới muốn gọt giũa viên ngọc thô đấy sao? Dù sao tiểu thư cũng là con gái ruột của Đại lão gia, tư chất không hề tầm thường. Huống hồ, lão nô nghĩ rằng, trải qua nhiều khó khăn như vậy mà tiểu thư vẫn có thể chống chọi được đến hôm nay, nhất định nàng ấy là một người có tâm tính cứng cỏi và thông tuệ.”



Không cứng cỏi, làm sao có thể sống một mình sáu năm từ lúc tuổi nhỏ như thế. Không thông tuệ, cũng không thể sống sót giữa phố phường và nơi rừng núi nguy cơ tứ phía cho tới hôm nay.



Lão Thái Quân lại thở dài:



“Đối với nó, tâm trạng ta cũng rất phức tạp, có lẽ do vấn đề huyết thống mà ra… Chuyện của Tuệ tỷ nhi đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ? Nhưng các ngươi phải cẩn thận, đừng để Tuệ tỷ nhi chịu thua thiệt.”



Tần ma ma thấy lão Thái Quân vẫn không để tâm đến lời nói của mình, cũng không tiện nói thêm, chỉ cười đáp lại.



Về phần Tần Nghi Ninh đang rời khỏi nhà chính ra ngoài sân, chợt cảm thấy có một ánh mắt thù hận đang nhìn theo sau lưng mình, nàng đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy cửa sổ chái nhà khép một nửa, vẫn chưa nhìn được là ai.



Dù sao thì cây ngay không sợ chết đứng, trong nhà này có nhiều người không thích nàng, nàng cũng không cần quan tâm là ai.



Đợi Tần Nghi Ninh đi xa rồi, Tần Tuệ Ninh mới ném đi chiếc khăn tay bị xoắn lại như vặn thừng. Đại nha hoàn Bích Đồng lập tức đưa tới một chén nước pha mật ong ấm nóng:



“Cô nương đừng tức giận, đó chẳng qua là một con bé quê mùa không có căn cơ mà thôi.”



Tần Tuệ Ninh cầm chén nước uống một hơi cạn sạch, vị ngọt khiến nàng ta cảm thấy dễ chịu đi nhiều, nàng ta định thần gọi:



“Vú nuôi.”



Thái thị lập tức cười nói:



“Cô nương có gì phân phó?”



“Ta còn nhớ là vú có chút quan hệ với Kim ma ma bên người mẫu thân.”



Thái thị là cháu ngoại của Kim ma ma.



“Đúng vậy, cô nương có gì phân phó?”



“Lại đây.”



Tần Tuệ Ninh bảo Thái thị tới gần, thấp giọng thì thầm mấy câu.



Tần Nghi Ninh rời Từ Hiếu Viên, còn chưa kịp nhìn rõ chung quanh, lại là thiếu nữ lúc nãy nhắc nàng chủ động tới gần hành lễ, cười nói:



“Chào Tứ tỷ, muội là Bảo Ninh, đứng hàng thứ tám trong tộc, cha muội là Tam lão gia. À, vị vừa bị lão Thái Quân trách mắng là ca ca của muội.”



Tần Bảo Ninh vừa giúp nàng, hơn nữa dọc đường, Tần Hàn luôn quan tâm chăm sóc nàng, lúc nãy còn đứng ra bênh vực nàng, giờ lại nghe được lời lẽ cởi mở và thẳng thắn của nàng ấy nên Tần Nghi Ninh rất có thiện cảm với vị Bát muội này.



Tần Nghi Ninh bắt chước dáng điệu của Tần Bảo Ninh đáp lễ:



“Chào Bảo Ninh muội muội.”



Tần Bảo Ninh cởi mở mỉm cười:



“Tứ tỷ vừa mới trở về, còn chưa biết mọi việc trong phủ, nếu có chuyện gì đều có thể tới tìm muội. Muội ở tại Thúy Vi Lâu cùng với Tam tỷ.”



Nói rồi, nàng kéo Tần Giai Ninh đang đứng bên cạnh, giới thiệu:



“Vị này là Tam tỷ.”



Tần Giai Ninh rút tay ra khỏi tay Tần Bảo Ninh, mắng một tiếng “Đồ khỉ gió”, rồi nói:



“Muội lải nhải như vậy mà không sợ làm phiền Tứ tỷ à?”



Tần Bảo Ninh thè lưỡi, nhưng không nhiều lời nữa.



Tần Giai Ninh lại cười nói:



“Nha đầu này nhất định lôi kéo ta tới đây chờ muội đi ra. Ta đã nói với nó, chờ muội thu xếp ổn thỏa rồi chúng ta hãy tới quấy rầy chẳng phải tốt hơn sao? Nó một mực không chịu nghe, bây giờ mới vội vàng nói mấy câu mà đã phải tạm thời từ biệt rồi. Kim ma ma đang chờ muội kìa, khi nào Tứ muội muội thu xếp xong, mấy tỷ muội chúng ta lại tụ họp nhé?”



“Tam tỷ tỷ nói phải, đợi muội thu xếp xong, nhất định sẽ đến quấy rầy.”



Tần Nghi Ninh vừa suy nghĩ vừa nói, tốc độ khá chậm, giọng nói du dương lọt vào tai người khác, đặc biệt cuốn hút.



“Tứ tỷ không cần khách sáo, biết đâu muội không kìm lòng được, lại tới quấy rầy tỷ trước đó!”



Tần Bảo Ninh vui đùa kéo tay nàng.



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cũng không kìm được nụ cười.



Tần Giai Ninh và Tần Bảo Ninh từ biệt Tần Nghi Ninh.



Kim ma ma thấy hai vị tiểu thư đã đi khỏi, liền bước tới bên cạnh:



“Cô nương, chúng ta đi chứ?”



Tần Nghi Ninh vội cười đáp lại:



“Làm phiền ma ma đợi lâu.”



“Hầu hạ cô nương là bổn phận của nô tỳ, cô nương không cần khách sáo.”



Kim ma ma liền dẫn Tần Nghi Ninh đi về phía Tuyết Lê Viện.



Phủ Thừa tướng là một tòa nhà lớn kiểu tứ tiến (kiểu nhà do bốn dãy nhà cấu thành theo chiều dọc), Từ Hiếu Viên tọa lạc ở phía tây nam, chiếm cái sân lớn nhất trong tòa nhà. Rời sân của Từ Hiếu Viên, mọi người men theo con đường lát gạch nung màu xanh đen đi thẳng tới, phía tay phải là Thùy hoa môn.



Kim ma ma chỉ vào con đường kia, nói:



“Thường ngày cô nương không được phép vượt nhị môn (cổng trong), nếu có chuyện muốn làm thì sai thị nữ bên người đi làm. Nhị môn khóa lại vào giờ Tuất, mở vào đầu giờ Mão, nếu muốn mua đồ hoặc tìm người nào, cô nương đều phải để ý đến thời giờ.”



“Đa tạ Kim ma ma chỉ bảo.”



Kim ma ma mỉm cười, dẫn Tần Nghi Ninh theo con đường lát gạch nung xanh đen đi về phía trước. Dọc đường, bà chỉ cho Tần Nghi Ninh biết Nghiễm Bác Uyển của Tam phòng và Trường Ninh Viên của Nhị phòng. Vietwriter.vn



Trên đường đi ngang qua hậu hoa viên, chỉ thấy trong vườn có một cái hồ lớn, phía trên là chiếc cầu hình vòm bằng đá trắng vắt ngang. Giữa hồ là sen tàn cuối mùa khiến người ta khó tránh khỏi liên tưởng tới cảnh ngày hè, liễu rũ biếc xanh như trải dài vô tận, nơi đây còn đẹp đến mức nào. Nhìn kỹ, lại thấy có dòng nước chảy qua, hẳn là từ ngoài phủ dẫn vào. Nhìn về phía xa xa, lan can đỏ au nổi bật trên thềm đá trắng, mái hiên cao vút, bên cạnh hoa lá xum xuê, ánh nắng đong đưa lay động trên mặt đất, sự xa hoa tinh xảo của hoa viên này, lần đầu tiên trong đời Tần Nghi Ninh mới được nhìn thấy.



Vẻ mặt thích thú của Tần Nghi Ninh khiến Kim ma ma không khỏi liếc nhìn. Khi đi qua hậu hoa viên, Kim ma ma thuận tay chỉ:



“Kia là Thúy Vi Lâu, rẽ vào Hưng Ninh Viên, nơi ở của Đại lão gia và Đại Phu nhân.”



Nhưng bà lại dẫn Tần Nghi Ninh đi theo hướng ngược lại.



Càng đi lại càng vắng vẻ, men theo một ngõ nhỏ đi tới đầu cùng, khi phía trước đã là tường viện của hậu viện phủ thừa tướng, lúc này Kim ma ma mới đẩy cánh cổng sơn son của một sân viện, nói:



“Đây là Tuyết Lê Viện.”



Phía sau cánh cổng sơn son là một cái sân nhỏ, con đường nhỏ rải đá dăm quanh co dẫn tới dưới hành lang. Trong viện có vài khóm trúc xum xuê, vài gốc lê, ngoài ra còn có một gốc hòe cổ thụ cao to xanh tốt. Nhà có ba gian, chái nhà hai phía đông tây có hai gian, đảo tọa (khu đối diện với nhà chính) có ba gian, sân nhỏ xinh xắn, thoạt nhìn hơi tiêu điều.



“Viện này tươi mát tao nhã, thích hợp nhất với cô nương, chỉ là lão Thái Quân đột ngột an bài nên vẫn chưa kịp sai người quét tước. Bây giờ nô tỳ sai người tới, tiện thể đưa tỳ nữ do Đại Phu nhân sắp xếp cho cô nương, cô nương tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này.”



Lời lẽ của Kim ma ma hết sức lễ độ.



Tần Nghi Ninh cũng chỉ gật đầu cảm ơn.



Thế nhưng trong lòng nàng thừa hiểu, nếu thực sự coi trọng nàng, người ta sẽ không để cho một cô nương chưa chồng ở trong một cái viện chung tường (1) như thế này, cũng sẽ không dẫn nàng tới khi còn chưa quét tước, cửa phòng vẫn còn khóa kín.(1)



(1) Viện chung tường: Nguyên văn là “紧挨着院墙的院落”, một tòa viện liền kề một viện khác, có chung tường. Con gái chưa chồng ở nơi như vậy là không an toàn, lẽ ra phải sắp xếp cho nàng ở một tòa viện độc lập.



Đây chẳng qua là muốn ra oai phủ đầu với nàng mà thôi.



Hoàn cảnh của nàng như thế, bây giờ có được tiểu viện như thế này để ở cũng tốt hơn nhiều so với lều cỏ và hang động mà nàng từng ở trên núi.



Tần Nghi Ninh tới ngồi trên băng ghế bên cạnh khóm trúc chờ đợi.



Nào ngờ, đã chờ là chờ đến tận một canh giờ. Nhìn thấy sắc trời đã sắp trưa đến nơi rồi, Tần Nghi Ninh muốn đi gọi người tới, nhưng nhà này to lớn như vậy, nàng cũng không biết có thể tìm ai. Cũng may là nhiều năm qua, nàng đi săn đã luyện được thói quen hết sức nhẫn nại, cứ bình thản ngồi ngay ngắn trên băng ghế.



Gió lạnh thổi qua, lá trúc rơi lác đác, y phục màu vàng nhạt của thiếu nữ hòa hợp với màu trúc biếc xanh phía sau, vẽ thành một bức họa dịu dàng dưới ánh nắng trưa. Thiếu nữ cúi xuống, mái tóc dài xõa xuống sau gáy, càng làm nổi bật cái cổ thon dài trắng nõn, gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp của nàng.



Toàn bộ cảnh tượng này đều lọt hết vào mắt hai người đang yên lặng ngồi xổm trên nóc nhà.



Người cầm đầu mặc áo xanh, gương mặt tinh xảo, đôi mày dài xếch lên đến tóc mai, đôi mắt phượng lạnh lùng sâu thẳm, như hai ngôi sao nhỏ ngời sáng giữa đêm lạnh. Hắn khẽ mím đôi môi mỏng, vẻ mặt không chút thay đổi, khí chất ung dung tự phụ, như thể lưỡi dao sắc vừa ra khỏi vỏ, khiến người khác chỉ vừa liếc mắt đã phải cúi đầu xuống, không dám đối diện.



Hắn lẳng lặng nhìn Tần Nghi Ninh trong chốc lát rồi âm thầm không tiếng động dẫn theo thị vệ rời khỏi Tần gia.



Thị vệ của hắn là một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi khỏe mạnh, chân chất. Cậu ta mặc một bộ quần áo màu lam sẫm, tóc dài búi sau đầu, dáng vẻ rất nhanh nhẹn.



Sau khi rời khỏi ranh giới Tần gia, cậu ta vội hỏi một cách hiếu kỳ:



“Chủ tử, cô nương vừa rồi là người ngài muốn tìm sao?”



“Ừ.”



“Thế mà nàng ta có thể sống sót, mạng lớn thật đấy! Trịnh tiên sinh nói, lần trước khi tiên sinh gặp nàng, nàng chỉ mới bảy tuổi.”



“Ừ.”



“Người của Tần gia thật quá đáng, để nàng ở ngoài trời lạnh lẽo như vậy, cũng không cho được một bộ quần áo ấm, thử thách tính nhẫn nại của nàng!”



“Ừ.”



“Nhưng mà ai bảo nàng ta là con gái của Tần Mông! Đáng đời! Trịnh tiên sinh nói, năm đó ngài còn tặng bạc để nàng có tiền khám bệnh cho dưỡng mẫu của nàng? Chủ tử, thứ cho ta nói thẳng, ngài thật sự tốt quá mức rồi, ngài quan tâm tới sự sống chết của con gái kẻ thù làm cái gì? Nàng ta chết đi thì cũng chỉ là đền mạng thay cho người cha đê tiện của mình mà thôi, sao phải quan tâm nàng ta như thế chứ?”



Bước chân của người thanh niên kia khựng lại, nhìn thiếu niên với vẻ mặt không chút biểu cảm, cho đến khi cậu ta cảm thấy tóc gáy dựng ngược, không dám lắm lời nữa.



Vương gia của cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá lạnh lùng. Cậu ta theo chủ tử mấy năm, chưa từng nhìn thấy chủ tử cười thật sự bao giờ. Ngay cả khi Hoàng thượng sửa lại án oan cho Bàng tướng quân, truy phong tước “Trung Thuận Thân vương”, chủ tử được thừa kế vương vị, cũng không thấy người tỏ vẻ vui mừng.



Có thể sau này khi đã hoàn toàn báo được mối thù to lớn, chủ tử mới có thể thật sự cảm thấy thoải mái?



“Ài, chủ tử, ngài chờ ta một chút, chúng ta phải đi đâu đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc