CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Khi Tần Nghi Ninh chạy đến, đúng lúc thấy đại nha hoàn Thái Quất bê cái mâm gỗ đỏ trên đặt cái bát sứ trắng đi ra từ căn bếp nhỏ bên chái nhà phía tây, trong bát là nước thuốc màu nâu sẫm, mùi đắng rất gay.



Thấy người tới là Tần Nghi Ninh, Thái Quất vội khuỵu gối thưa: “Tứ cô nương tới rồi, nô tỳ với mới sắc thuốc cho phu nhân.”



“Phu nhân thế nào rồi? Đã mời đại phu chưa? Đại phu nói thế nào?”



Thấy Tần Nghi Ninh hỏi liên thanh như bắn pháo, có vẻ thực sự rất sốt ruột, Thái Quất không khỏi cảm khái phu nhân quả là người có phúc, lại nhẹ giọng đáp: “Hầu gia cho người cầm danh thiếp của người đi mời Trương thái y đến xem bệnh, nói phu nhân lo nghĩ quá nhiều lại thêm dính mưa nên bị nhiễm phong hàn, trông thì nguy hiểm nhưng chỉ cần hạ nhiệt là không còn gì đáng ngại. Hầu gia đang ở trong phòng, cô nương mau vào đi ạ.”



Trong lúc nói, hai người đã đi đến hành lang.



Có lẽ đã nghe tiếng nói chuyện, Thái Lan đi từ trong nhà ra vén tấm mành trúc lót gấm màu xanh nhạt lên cho hai người, khẽ giọng mời Tần Nghi Ninh vào trong.



Nhiệt độ trong nhà ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.



Tần Nghi Ninh vòng qua bình phong, băng qua gian bên nơi ăn uống hàng ngày, rẽ và phòng trong liền trông thấy Tần Hòe Viễn mặc áo dài màu xanh ngọc đã chuyển ghế đẩu tới ngồi bên giường đọc sách. Kim ma ma thì ngồi xổm dưới sàn đặt chân của chiếc giường Bạt Bộ coi sóc Tôn thị.



Trên trán Tôn thị đắp một cái khăn ướt, mặc bộ trung y trắng nằm trên chăn đệm bằng gấm màu xanh nhạt, gương mặt có vệt ửng đỏ bất bình thường, song giấc ngủ vẫn khá yên ổn.



Thấy Tôn thị như vậy, Tần Nghi Ninh rất xót xa.



Nhỏ giọng hành lễ với Tần Hòe Viễn, đoạn đến bên giường khẽ khàng hỏi Kim ma ma về tình hình về Tôn thị.



Khi nghe Kim ma ma nói Tôn thị không còn gì đáng ngại, lại để Băng Đường kiểm tra và xác nhận nhiều lần, Tần Nghi Ninh mới thoáng yên tâm, thấp giọng mời Tần Hòe Viễn ra thư phòng phía ngoài nghỉ tạm một đêm, còn mình thì ở lại chăm Tôn thị đang bệnh.



Đến đêm, Tôn thị lại hơi sốt nhẹ, Tần Nghi Ninh trông coi suốt đêm, mãi gần rạng sáng Tôn thị đã lui cơn sốt mới mệt quá thiếp đi.



Khi Tôn thị mở mắt, trời đã sáng như ban ngày, vừa mới liếc mắt đã thấy ngay Tần Nghi Ninh ngồi dưới sàn giường, đang dựa vào mép giường ngủ say.



Tóc nàng hơi rối buông trên lưng, nửa bên mặt chôn vào má cánh tay. Nhìn từ góc độ này mới thấy mi nàng rất dài, đổ một bóng râm xuống mí mắt. Lúc ngủ, trông nàng có vẻ ngây thơ hơn hẳn bình thường, tựa một đứa trẻ đáng yêu lại mong manh như món đồ sứ dễ vỡ.



Thoạt tiên, Tôn thị ngẩn người, tiếp sau đó bao cảm xúc trong lòng bỗng trỗi dậy, dâng trào, toàn thân tưởng như ngâm trọn trong dòng suối nóng, ấm đến tận mỗi một mạch máu, mỗi một lỗ chân lông.



Đứa bé này, là thật lòng với nàng.



Lâu ngày mới biết lòng người. Bao chuyện xảy ra đã đủ chứng minh sự hiếu thuận của Tần Nghi Ninh.



Tôn thị run tay, dè dặt rờ tới đầu Tần Nghi Ninh.



Vừa mới chạm vào, Tần Nghi Ninh đã tức khắc tỉnh lại, ngẩng đầu, thấy Tôn thị đã tỉnh bèn đứng dậy ngồi lên mép giường, mỉm cười rờ thử trán Tôn thị.



“Đã hạ nhiệt rồi. Giờ mẫu thân cảm thấy thế nào? Kim ma ma có chuẩn bị ít thức ăn và cháo trắng cho người, chúng ta dùng một ít rồi uống thuốc nhé, được không?”



Tôn thị gật đầu, chống tay ngồi dậy. Tần Nghi Ninh vội lấy một cái gối lớn tới lót sau lưng Tôn thị.



“Ta không sao, chỉ là tối qua khi từ Từ Hiếu Viên trở về, đi đến nửa đường thì trời mưa, không cẩn thận bị ướt chút thôi. Con nhìn con đi kia, quầng mắt xanh tím hết cả rồi. Ở đây không còn việc gì nữa, con nhanh về nghỉ ngơi đi.”



“Con chờ mẫu thân uống thuốc xong rồi về. Vừa nãy con đã nói với lão Thái Quân rồi. Lão Thái Quân nói mấy ngày tới người không cần tới thỉnh an sớm tối, để người ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”



Vừa nghe tới lão Thái Quân, Tôn thị đã thấy lòng khó chịu, chỉ gật đầu không đáp.



Tần Nghi Ninh dùng bữa với Tôn thị, lại cho Tôn thị uống thuốc, hầu hạ mẫu thân ngủ lại rồi mới về Thạc Nhân Trai.



Về rồi thì lập tức ngủ bù, ngủ một mạch đến tận chiều mới dậy. Đang do dự xem nên dậy đi ăn cơm trưa hay tiếp tục ngủ thêm lát nữa thì bỗng có người tới tìm.



“Cô nương, người canh giữ ngoài viện tới truyền lời, nói Chung đại chưởng quỹ của Chiêu Vận Ti có việc gấp cần bàn với cô nương, hiện đang chờ ngoài phủ, mời cô nương xuất phủ một chuyến.”



Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Tần Nghi Ninh bay sạch, vội kêu người hầu hạ rửa mặt.



Chung đại chưởng quỹ là cao thủ trong việc làm ăn, bình thường gặp chuyện sẽ không tới tìm nàng. Có thể khiến Chung đại chưởng quỹ cất công tới mời ra ngoài bàn bạc, đủ để thấy là việc nghiêm trọng.



Những cô nương bình thường cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, Tần Nghi Ninh thì có việc làm ăn nên thường xuyên ra ngoài, chỉ nhắn Tôn thị một tiếng là mình đi có chuyện, còn bên lão Thái Quân thì vốn chẳng thèm để ý. Xong xuôi liền dẫn Băng Đường và Ký Vân rời đi.



Vốn Tần Nghi Ninh còn định dẫn cả Tùng Lan theo, nhưng Tùng Lan đã cười bảo: “Mang nhiều người cũng không tiện, Ký Vân biết võ công, Băng Đường lại giỏi y thuật, đi theo cô nương là đủ rồi.”



Tần Nghi Ninh nghĩ ngợi một lát, thấy cũng đúng, bèn dặn dò hai người Tùng Lan và Thu Lộ nhất định trông coi phòng ốc cẩn thận, chăm sóc kĩ cho Nhị Bạch.



Quả nhiên, vừa bước qua cổng lớn đã thấy ngay xe ngựa của Chung đại chưởng quỹ.



Tần Nghi Ninh để Băng Đường và Ký Vân đứng canh bên ngoài, một mình lên xe.



“Chung đại chưởng quỹ, có chuyện gì mà vội vàng gọi ta ra đây?” Vietwriter.vn



Chúng đại chưởng quỹ nhỏ giọng đáp: “Chủ nhân, lúc trước người bảo ta đi điều tra lai lịch nhóm thích khách ở Tiên Cô Quan, đã tra được manh mối rồi.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh ngạc nhiên hỏi lại: “Thật sao?”



Tuy đã nhờ Chung đại chưởng quỹ đi điều tra nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, lại thêm vốn cũng không hiểu rõ lắm về năng lực điều tra tình báo của Chiêu Vận Ti nên lúc này vô cùng kinh ngạc.



Chung đại chưởng quỹ hiểu ý gật đầu, cười bảo: “Chúng ta có người quen biết với người khám nghiệm tử thi trong thành, moi được tin tức từ kẻ khám nghiệm. Những kẻ hành thích tại Tiên Cô Quan và thích khách gặp phải khi Hoàng thượng đích thân ra cổng thành tiếp đón An Bình Hầu hôm ấy hẳn là cùng một nhóm người. Tên khám xác nói, thuốc độc trong miệng những người này đều là cùng một loại, và trong miệng chúng đều có mùi thuốc Hồ.”



“Thuốc Hồ?”



“Đúng vậy. Loại thuốc Hồ này không giống với thuốc hút tẩu bình thường. Thuốc Hồ là vật từ phương Bắc du nhập vào, vị nồng, cảm giác mạnh, người phía Bắc hút nhiều. Ở chỗ chúng ta thì không mấy người hút, lại thêm vận chuyển đường xa nên giá khá cao, khiến người dùng đã ít lại càng ít hơn, cả kinh thành chỉ là duy nhất một tiệm bán thuốc Hồ. Tên khám xác nói đám thích khách đó ai cũng hút thuốc Hồ, thế nên ta cho người bí mật canh gác ngoài cửa hàng bán thuốc Hồ kia thử vận may. Không ngờ tìm được manh mối thật.”



Nói đến đây, Chung đại chưởng quỹ hạ giọng thì thầm: “Những người tới mua thuốc Hồ này đều là những gã cao lớn vạm vỡ, lại còn rất kiệm lời. Thỉnh thoảng nghe bọn chúng trò chuyện vẫn có thể nhận ra là tiếng Tác - ta. Trong bọn chúng có một tên đoán là thủ lĩnh, tướng mạo không giống người Đại Yên chúng ta, thân người cao lớn vạm vỡ thì không nói, nhưng mắt hắn lại có màu xám nhạt, chỉ là không nhìn kĩ thì cũng không nhận ra.”



Tần Nghi Ninh nghe rồi gật đầu: “Còn gì nữa không?”



“Chúng ta tiếp tục canh chừng trước cửa hàng bán thuốc Hồ đó. Hôm qua lại thấy chúng ra ngoài nhập thuốc nên âm thầm bám theo, tìm được nơi bọn chúng tập kết. Ta không biết nên giải quyết tiếp chuyện này thế nào nên đành tới hỏi ý chủ nhân. Tiếp tục theo dõi điều tra, hay chủ nhân có sắp xếp gì khác?”



Thấy Tần Nghi Ninh nghe đến hai chữ “Tác - ta” nhưng không hề kinh ngạc, Chung đại chưởng quỹ hiểu nàng đã tự có suy đoán trong lòng.



Trên thực tế, phân tích từ thế cục hiện tại, Tần Nghi Ninh đã sẵn mối hoài nghi với Tác - ta.



Đại Chu nằm ở phía bắc của Đại Yên, mà Tác - ta lại ở phía bắc của Đại Chu. Nghe nói Tác - ta và Đại Chu đã giao tranh nhiều năm. Hiện nay Đại Chu chủ động yêu cầu hòa đàm với Đại Yên, nếu để Đại Chu được như ý nguyện, dồn toàn lực ứng phó Tác - ta, đó tất không phải kết quả Tác - ta muốn thấy. Vậy nên Tác - ta mới ra sức phá hỏng cuộc hòa đàm Yên – Chu.



Giờ suy đoán đã được chứng thực, Tần Nghi Ninh nhíu chặt đôi mày, trầm tư một chốc rồi nói: “Chỗ đó ở đâu? Chúng ta tới đó xem thử.”



Chung đại chưởng quỹ suy nghĩ một chốc rồi gật đầu, lệnh cho phu xe: “Đi ngõ Vĩnh Khang, phường Tụ Hiền phía bắc.”



Phu xe đáp một tiếng, bảo Ký Vân và Băng Đường ngồi lên càng xe rồi vung roi ngựa quất một cái, xe ngựa liền thẳng hướng về phía bắc thành.

Bình luận

Truyện đang đọc