CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 451LÊN GIÁ

Tần Nghi Ninh nghĩ mà thấy sợ.



Nếu như vừa rồi tìm được đầu mối, nàng liền liều lĩnh làm bừa thì rất có thể sẽ khiến Lý Khải Thiên chú ý. Thậm chí hành động tìm kiếm đầu mối của bọn nàng vừa rồi cũng rất có thể đã không thoát khỏi tai mắt của Lý Khải Thiên.



Thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh ủ dột, Bàng Kiêu dễ dàng đoán được nàng đang lo lắng điều gì, liền đưa tay sờ trán nàng trấn an: “Nha đầu ngốc, miên man suy nghĩ cái gì vậy? Thuộc hạ của nàng hành sự lão luyện, nhất định không bị bại lộ dấu vết. Huống chi, địa hình của huyện Dương vốn khúc khuỷu, đường núi nhiều, lúc bình thường muốn tìm đường đã không dễ, huống hồ sau khi động đất, toàn bộ thị trấn đều đã hỗn loạn? Vả lại, cho dù bọn họ có để lại người nằm vùng thì trước hết cũng phải theo dõi ta đã, vì ta là mục tiêu lớn, sau đó mới tới nàng, hơn nữa còn chưa chắc đã lập tức tìm được nàng.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cười khúc khích: “Chỉ có chàng là hiểu thiếp nhất. Dù thiếp không nói, chàng cũng biết là thiếp suy nghĩ cái gì.”



“Đó là lẽ đương nhiên rồi.” Bàng Kiêu đắc ý véo má nàng: “Nàng chỉ cần liếc một cái, là ta đã biết nàng muốn làm cái gì rồi. Ví dụ như lúc này, nàng đang nghĩ “chồng mình sao mà anh tuấn, phong lưu phóng khoáng quá đi”, có phải nàng đang rất muốn hôn ta?”



“Da mặt dày!” Tần Nghi Ninh “chăm sóc” hắn bằng đôi bàn tay trắng nõn.



Bàng Kiêu giữ lấy bàn tay mềm mại của nàng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: “Đừng lo lắng, có ta ở đây mà.”



Một câu “Đừng lo lắng” của hắn, khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy yên tâm, liền chui vào lòng hắn, hít ngửi mùi hương bồ kết và mùi đàn ông đặc thù của hắn, buồn bã nói: “Thiếp đã biết. Thiếp không sợ, cũng không lo lắng.”



Bàng Kiêu vòng cánh tay ôm chặt lấy nàng, khẽ vỗ vỗ lên lưng nàng.



Người bên cạnh nàng, ngoại trừ Tần Hòe Viễn, những người khác đều dựa vào nàng. Nàng rất thông minh, gặp chuyện cũng có thể một mình đảm đương một phía, thậm chí còn quả quyết hơn rất nhiểu người đàn ông khác.



Thế nhưng tất cả mọi người đều quên, cho dù nàng có kiên cường đến mấy, thì nàng cũng chỉ là một thiếu nữ.



Mà hắn hơn nàng tám tuổi, lẽ nào nàng ở bên cạnh hắn, hắn còn để cho nàng phải nơm nớp lo sợ?



Như thể lập lời thề, Bàng Kiêu ghé vào bên tai Tần Nghi Ninh, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tất cả hãy giao cho ta.”



Nàng như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nằm trong lòng hắn gật đầu, tóc cọ vào cằm hắn, khiến hắn nhột nhạt.



Hai người lẳng lặng nằm bên nhau một lát rồi liền đi ra ngoài vội vàng sắp xếp công việc cứu trợ thiên tai. Toàn bộ mọi việc đều áng theo cố đô mà làm, nào là dọn dẹp đống đổ nát, dựng lều phát cháo, lều trị bệnh, tất cả đều dựa theo kế hoạch, tiến hành đâu vào đấy.



Củng Tri phủ còn trích một phần tiền Bàng Kiêu quyên góp, đưa cho Lý Tri huyện.



Nhưng Lý Tri huyện cũng gặp những khó khăn giống như Củng Tri phủ.



“Vương gia, hiện giờ chúng ta không tìm được nơi để mua lương thực, một số cửa hàng lương thực đã rơi vào tay thế gia vọng tộc từ lâu, mà dường như đám thế gia vọng tộc đã thông đồng với nhau, kìm chặt giá lương thực, một thạch gạo đã lên tới mười lượng bạc!”



“Mười lượng bạc?” Củng Tri phủ hít vào một hơi không khí lạnh, vừa sợ vừa giận nói: “Cái đám vương bát đản này kiếm tiền dựa vào quốc nạn! Chỉ mới hai ngày mà bọn chúng lại đã tăng giá thêm hai lượng!”



Lý Tri huyện nhìn Bàng Kiêu: “Vương gia, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”



Bàng Kiêu sờ cằm, quay sang Tần Nghi Ninh: “Bây giờ cũng chỉ có thể thương lượng với bọn chúng. Nếu bây giờ chúng ta có binh lính trong tay thì tốt rồi.”



Tần Nghi Ninh tức giận hỏi: “Có binh thì có thể làm sao?”



“Có binh mã trong tay, chúng ta là sói có đầy đủ nanh vuốt, không vừa ý liền ăn thịt người! Cứ cho đám sói con xông tới trước mặt đám thế gia vọng tộc, không cần thương lượng, chỉ cần hỏi bọn chúng muốn chết hay muốn tiền là đủ để chúng kinh sợ, bán lương thực ra với giá bình thường rồi!”



“Ài! Nếu có thể dẫn binh tới thì còn gì để nói chứ! Cứ việc xông tới, lôi đầu đám súc sinh làm giàu bất nhân ra. Không cần điều gì khác, chỉ cần Vương gia đứng ra là có thể dọa bọn chúng sợ đến tiểu trong quần rồi!” Mấy nha dịch đứng bên cạnh cũng phụ họa.



Nhưng hiện giờ Bàng Kiêu đã bị tước quân quyền, giống như một con sói bị nhổ hết nanh vuốt, cho dù bản thân có có danh tiếng cỡ nào, thì có thể làm được gì?



Củng Tri phủ và Lý Tri huyện nghe vậy, cũng thở dài.



Bọn họ là những người có chức quan nhỏ ở địa phương, không rõ chuyện ở kinh thành lắm. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại Bàng Kiêu, họ đều thấy hắn là người trung thành, lương thiện, nhân nghĩa, nào có chuyện hắn mưu nghịch phản loạn?



Thiên tử cảnh giác, là điều có thể hiểu được.



Chỉ có điều, với sự phòng bị như vậy, còn chưa nói tới công việc bị chậm trễ, chuyện một công thần vì kiến quốc mà đổ mồ hôi xương máu mà lại bị đề phòng như vậy, thực sự là khiến người khác thất vọng.



Nhưng một người bị hắt hủi lại có thể lặng lẽ quyên ra một khoản tiền to lớn mua lương thực, mua thuốc uống, cho dân chúng vùng bị thiên tai, trong lúc lương thực cứu tế và tiền bạc cứu trợ của triều đình mãi còn chưa tới.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Một người như vậy, làm sao không khiến người khác kính phục sâu sắc?



“Mà thôi, với kế hoạch hiện tại, ta chỉ có thể đích thân tới nói chuyện với bọn họ, dùng tình cảm để tác động, dùng lý lẽ để bọn họ hiểu ra, xem có thể thương lượng để bọn họ giảm giá lương thực xuống không.” Bàng Kiêu gọi Hổ Tử và Tinh Hổ vệ đi theo.



Tần Nghi Ninh nói: “Thiếp sẽ không đi cùng chàng. Hôm nay thiếp định đến thăm điền trang, xem có thể chuyển một ít gạo về hay không. Mà cũng không biết điền trang của thiếp có gặp phải tai họa nghiêm trọng hay không nữa.”



Bàng Kiêu gật đầu nói: “Nàng chú ý an toàn, để ta cho người đi theo nàng.”



“Không cần đâu, bên phía chàng khẩn cấp hơn, chàng dẫn theo nhiều thị vệ một chút, thiếp dẫn theo bốn thị vệ là đủ rồi.”



Bàng Kiêu nhìn về phía bốn người bọn Kinh Trập sau lưng Tần Nghi Ninh, yên lặng gật đầu.



Củng Tri phủ và Lý Tri huyện tiễn hai người ra khỏi cửa, trong lòng tràn đầy hy vọng nhìn theo bóng lưng hai người đi xa dần, đưa mắt nhìn nhau, cảm khái nói: “Vương gia và Vương phi thật sự đều là người rất tốt, nhất là Vương phi, ở chỗ này ăn cháo loãng cùng chúng ta, lại phải bận rộn chạy tới chạy lui vì chuyện lương thảo, nhưng không hề than phiền một câu. Cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với người nhân nghĩa như Trung Thuận thân vương.”



“Đúng vậy.”



Tuy ăn không đủ no, nhưng có đại nhân vật như Vương gia và Vương phi ở chỗ này cùng chịu khổ và cùng nghĩ biện pháp, bọn họ đều tràn ngập nhiệt tình.



Lý Tri huyện và Củng Tri phủ liền vội vàng đi sắp xếp cho nạn dân, bận rộn với mọi việc lớn nhỏ.



Tần Nghi Ninh thì dẫn theo Băng Đường, Ký Vân và bốn người bọn Kinh Trập đến một điền trang cách huyện Dương không xa.



Người canh cửa là một bé gái chừng sáu, bảy tuổi, để tóc kiểu trái đào, mặc áo vải thô.



Vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh, cô bé vui mừng kêu to: “Là Tứ tiểu thư! Tứ tiểu thư tới!”



Tần Nghi Ninh nhìn kỹ lại, mới nhận cô bé trước mặt là ai.



“Ngươi là Bình nha nhi? Ngươi lớn và cao lên nhiều rồi, suýt nữa ta không nhận ra!” Trước kia trên núi Thường Xuân, Tần Nghi Ninh cho rất nhiều nạn dân ở lại trong Ninh Uyển do Bàng Kiêu tặng nàng, Bình nha nhi là một trong số đó. Không ngờ Chung đại chưởng quỹ bố trí cho nó ở trong điền trang ở huyện Dương.



“Ái chà! Đúng là Tứ tiểu thư rồi!”



Nghe Bình nha nhi gọi, mấy người trong điền trang chạy ra, nhìn thấy Tần Nghi Ninh, đều hành đại lễ, nhao nhao ân cần thăm hỏi.



“Tứ tiểu thư!”



“Sao ân công tới đây?”



“Mau mau mời ân công vào nhà ngồi.”



Mọi người liền vây quanh Tần Nghi Ninh, đưa nàng vào nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc