CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 521DIỆT KHẨU

Tần Nghi Ninh thực sự buồn cười trước kiểu nói chuyện hùng hồn dõng dạc của hắn.



“Công tử nhà ngươi? Giờ thì lại thành nô tài tốt bảo vệ chủ rồi? Nhưng các ngươi đã không để ý tới mệnh lệnh của công tử nhà mình, cưỡng ép trói người mang đi để đổi lấy tiền đồ cho bản thân, làm gì còn mặt mũi mà nói những lời như thế?”



“Nói gì mà mình chính trực làm việc cho Thánh thượng? Tưởng người khác là kẻ ngu hết rồi à? Chẳng qua cũng chỉ vì tư lợi cá nhân, lại còn không biết xấu hổ tự dát vàng lên mặt!”



Tần Nghi Ninh chậm rãi đảo mắt qua lại giữa hai người, ánh mắt như khen ngợi, “Xét về da mặt dày, các ngươi nhận thứ hai, e là không ai dám đứng thứ nhất, thật là khiến tiểu nữ phải mở to mắt ra chiêm ngưỡng! Bội phục, bội phục!”



Phi Liêm và Phi Ưng bị Tần Nghi Ninh châm chọc đỏ mặt tía tai, không ngờ một người thoạt trông nhu nhược yếu ớt mà khi giễu cợt người ta lại như châm chích búa tạ, khiến người ta máu thịt bầy nhầy cũng không chịu bỏ qua.



Phi Liêm vốn tính nóng nảy, nổi giận mắng: “Một nữ nhân như ngươi, không an phận thủ thường ở yên trong nhà mà suốt ngày chỉ biết ra ngoài gây rắc rối! Bây giờ các ngươi đã bị truy binh Tác-ta bao vây, nếu còn không nghĩ đường thoát thân thì cứ liệu mà lưu lạc ở xứ người luôn đi! Ngươi là người Đại Chu, tốt nhất nên nghĩ cách quay trở về Đại Chu đi! Ta khuyên ngươi giờ hãy giao Lục Nhị gia cho bọn ta mang về, không chừng Nhị lão gia nhà ta còn có thể nể công mà giúp nói tốt cho vài câu, sau này còn có thể yên ổn sống ở Đại Chu! Dù sao ngươi cũng là một nữ tử, chẳng lẽ Thánh thượng lại cứ phải so đo với nữ nhi?”



Lời Phi Ưng tuy khó nghe nhưng đạo lý thì lại rất rõ ràng.



Tuy hai tộc nhân của tộc Di Nặc đi theo A Nhĩ Hán đại thúc không hiểu họ nói gì, song A Nhĩ Hán đại thúc thì vẫn hiểu!



Tình hình hiện tại thật đúng như lời Phi Ưng nói, tộc Di Nặc bởi cướp bóc lương thảo nên đã chọc giận Ô Đặc Kim Hãn, bây giờ phải mang nhiều quân nhu quân bị bị truy binh truy đuổi khắp nơi.



Khốn cảnh của họ họ không thể tránh đi, bởi vì nơi này là đất Tác-ta, đến cùng họ vẫn là con dân Tác-ta.



Nhưng Tần Nghi Ninh và Lục Hành thì không phải! Họ thật sự có thể rời đi ngay bây giờ!



Mà trong thời điểm khó khăn nhất, Lục Hành và Tần Nghi Ninh cũng không ai có ý định lùi bước mà đều cùng sống cùng chết với các tộc nhân.



Trong lòng A Nhĩ Hán đại thúc vô cùng xúc động, ngay cả sắc mặt cũng đỏ lên vì cảm xúc quá khích.



Tần Nghi Ninh không để ý tới tâm tư của A Nhĩ Hán, chỉ cảm thấy hai người này đã phản bội mà còn có thể làm như đúng lý đúng lẽ lắm, thực sự là vô cùng đáng giận, liền nói: “Bắt bọn chúng lại.”



Phi Ưng và Phi Liêm vội vàng lui về sau, Phi Liêm còn không quên uy hiếp: “Họ Tần, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời một chút, suy nghĩ đến người nhà mình đi! Tốt nhất giờ ngươi nên thả bọn ta ra, bọn ta còn có thể nói tốt cho ngươi mấy câu! Chẳng lẽ bây giờ ngươi ở chung với tộc Di Nặc thì định cả đời sau sẽ không về Đại Chu nữa chắc?”



Tần Nghi Ninh nhếch mày, lười dài dòng với hai người nọ, chỉ trầm mặt không trả lời.



Lúc này Tào Vũ Tình liền thi triển quyền cước, không phí nhiều sức đã quật ngã cả hai tên kia ra đất, lại nhận lấy dây thừng do Triệu Nhất Nặc đưa tới, bẻ ngoặt tay hai tên đó lại trói thật chặt ra sau lưng.



Lục Hành ngạc nhiên nhìn Tào Vũ Tình.



Hai người này đều từng là hộ vệ cận thân của hắn, thế mà bây giờ lại dễ dàng bị người ta chế phục như vậy, mà động tác còn dễ dàng không khác gì bắt con gà con, thực sự khiến hắn không kìm được sự hoài nghi với năng lực của kẻ từng làm hộ vệ cho mình.



Liêu Tri Bỉnh nhìn Lục Hành đang trầm mặt, lại nhìn sang hai tên kia, nói: “Tiếp theo phải làm thế nào? Hai tên này phải xử lý thế nào?”



Tần Nghi Ninh liền quay lại nhìn Lục Hành.



Lại thấy sắc mặt Lục Hành nặng nề, mày cau chặt, tựa như đang ở thế phân vân. Nàng không kìm được thở dài.



Lục Hành cong môi, nói: “Thả họ đi đi.”



Rõ ràng hai kẻ này đã bán đứng Lục Hành, thế mà vào lúc này, hắn còn có thể nương tay. Điều này khiến Tần Nghi Ninh hơi hoài nghi là liệu có phải mình đã quá ác độc.



Nghe hắn nói như vậy, A Nhĩ Hán đại thúc không đồng ý: “Thả bọn chúng rời đi, bọn chúng sẽ tới thông báo cho truy binh tiết lộ hành tung của chúng ta ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta phải làm thế nào?”



Hai huynh đệ Liêu Tri Bỉnh và Triệu Nhất Nặc cũng đều gật đầu.



Phi Liêm và Phi Ưng liền luống cuống, giãy giụa kịch liệt như hai còn sâu đang ngọ nguậy, khó khăn lắm mới đứng lên được nhưng lại không cẩn thận ngã nhào ra đất.



Tào Vũ Tình khoanh tay cười lạnh: “Được rồi, Lục Nhị gia lương thiện, muốn tha cho các ngươi, nhưng chính các ngươi không biết điều, chẳng những phản bội chủ cũ mà còn không cần cả thể diện, ta thấy kiểu người như các ngươi cũng không nên sống trên đời này làm gì.”



Phi Liêm và Phi Ưng đã sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Lục Hành đầy khẩn cầu: “Nhị gia! Nể tình huynh đệ ta từng bán mạng cho ngài, vì ngài mà vào sinh ra tử, xin ngài tha cho bọn ta lần này đi!”



Lục Hành nhìn bộ dáng nhếch nhác khó coi của họ, nhớ tới chuyện sau khi gia chủ đổi người, những người bên cạnh mình sẽ có kết cục gì liền không kìm được thấy hơi do dự.



Người không phải cỏ cây, hơn nữa đến cùng hắn vẫn chẳng phải loại người tàn nhẫn.



Thấy hình như Lục Hành lại mềm lòng, Liêu Tri Bỉnh cướp lời nói trước: “Các ngươi cũng nói là bán mạng, thế thì là bán mà cũng càng là giao dịch, cho dù các ngươi bỏ mạng, Lục Nhị gia cũng sẽ chu cấp đầy đủ cho người thân các ngươi, trả đủ bạc cho cái mạng đã bán này, giao dịch giữa các ngươi đã kết thúc từ lâu. Còn các ngươi thì sao? Không những không làm được gì cho Lục Nhị gia mà còn vì tư dục phản bội chủ cũ, đưa Nhị gia đi để đổi lấy tiền đồ. Bây giờ lại còn không biết xấu hổ ngẩng mặt mang chuyện này ra để cầu xin, thật đúng là một hán tử, khiến bọn ta được mở rộng tầm mắt!”



Lời châm chọc của Liêu Tri Bỉnh quá mức sắc sảo, sắc mặt hai người kia thoắt đỏ thoắt tím.



Lục Hành càng thêm do dự.



Về mặt lý trí, hắn biết không nên thả hai người này đi. Nhưng về tình cảm, hắn lại không đủ nhẫn tâm hạ sát với người từng đi theo mình.



Thấy Lục Hành khó xử như vậy, trong lòng mọi người đều thấy hơi bất đắc dĩ.



Tào Vũ Tình cười khẽ một tiếng, giọng nói dịu dàng êm ái vào tai: “Thứ bại hoại thế này, nếu thả ra, thế chẳng phải đến ông trời cũng trừng phạt chúng ta?”



“Nhị gia, xin Nhị gia bỏ qua cho bọn tôi! Bọn tôi đều biết sai rồi! Nhị gia!”



Mắt thấy mạng mình khó giữ được, Phi Ưng và Phi Liêm liền vội vàng dập đầu với Lục Hành. Hai tay cả hai đã bị trói, chỉ có hai chân là còn hoạt động tự nhiên, bởi vì quá mức vội vàng nên loáng cái trán đã có máu chảy. Dáng vẻ ấy, cho dù chỉ nhìn thấy mờ mờ nhờ ánh trắng và ánh tuyết trong đêm cũng thấy vô cùng thảm thương.



Dù sao cũng là người đã đi theo mình lâu như thế, cho dù là nuôi con mèo con chó thì cũng có tình cảm, huống chi là một người sống bằng xương bằng thịt?



Giờ khắc này, tình cảm chiến thắng lý trí, Lục Hành nhẹ giọng nói: “Các ngươi đi đi.”



Bây giờ Lục Hành chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Gia tộc đã quyết định hy sinh hắn, người đi theo hắn vẫn luôn tin tưởng phản bội hắn, điều này khiến Lục Hành vô cùng hoang mang vào tương lai, thậm chí không biết là mình có nên tiếp tục cố gắng hay không.



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy Lục Hành đã hạ quyết tâm thì nhất thời cũng không lên tiếng nữa.



Phi Ưng và Phi Liêm hết sức vui mừng, vội vàng nhảy lên chạy vút ra khỏi cánh rừng. Đến cả sợi dây thừng đang trói tay mình cũng không để ý tới.



Lục Hành thì xoay người đi về hướng buộc ngựa.



“Chúng ta về thôi.”



Tần Nghi Ninh nhìn bóng lưng Lục Hành, lắc đầu không biết làm sao, đoạn cùng đuổi theo với mấy người A Nhĩ Hán đại thúc.



Tào Vũ Tình nhếch mày, đưa mắt nhìn Liêu Tri Bỉnh. Liêu Tri Bỉnh gật đầu, đoạn cùng Tào Vũ Tình song song lui về sau hai bước, ngay sau đó thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.



Chỉ trong chốc lát, cả hai đã dùng khinh công trở lại, lên ngựa chạy theo cuối cùng như không hề có chuyện gì xảy ra.



Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình ngồi chung một ngựa, nhường ngựa mình đi lúc tới cho Lục Hành.



Cả đoàn người, trừ Lục Hành thất hồn lạc phách thì ai cũng nhận ra Tào Vũ Tình và Liêu Tri Bỉnh mới vắng mặt một hồi. Nhất là Tần Nghi Ninh, xưa nay ngũ giác của nàng vẫn nhạy cảm, cho dù hai người này rời đi bằng khinh công thì trước khi họ chạy ra ngoài, nàng vẫn có thể cảm nhận được.



Tần Nghi Ninh chẳng buồn nghĩ tới kết quả của Phi Ưng và Phi Liêm, bởi vì chuyện này vốn không cần tỉ mỉ suy nghĩ. Tóm lại, Tào Vũ Tình và Liêu Tri Bỉnh sẽ không cho phép bất kỳ kỳ khả năng nào khiến hành tung bại lộ.



Mọi người chạy thật nhanh về doanh trại, trên đường cũng vô cùng lo lắng, chỉ sợ trong thời gian mình rời đi trong doanh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.



Kết quả khi tới ngoài tường vây của doanh trại thì quả thật thấy trên tuyết có dấu vó ngựa, song không hề hỗn loạn mà giống như vết ngựa của thám báo dò đường.



Đoàn người trở lại trong doanh, đi thẳng tới chỗ hai huynh đệ Tra Can Ba La và Cáp Nhĩ Ba La.



Cả hai huynh đệ đều không dám ngủ quá sâu, nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức tỉnh táo đứng dậy, thấy là mọi người đã về thì cùng thở ra một hơi dài.



“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”



Tần Nghi Ninh nói: “Tình hình không quá lạc quan. Khi bọn ta trở về có phát hiện dấu chân thám báo lưu lại, tốt nhất là nên mau chóng rời khỏi nơi này.”



Sắc mặt mọi người đều vô cùng nặng nề, khiến cho hai huynh đệ Cáp Nhĩ Ba La cũng căng thẳng theo.



“Vậy ta đi thông báo cho các tộc nhân chuẩn bị nhổ trại.”



“Được.”



Khi Cáp Nhĩ Ba La dẫn người đi gọi các tộc nhân dậy để chuẩn bị rời đi. Tần Nghi Ninh tiếp tục bàn bạc với A Nhĩ Hán đại thúc xem tiếp theo nên đi như thế nào.



Tào Vũ Tình quay đầu nhìn Lục Hành, thấy giờ này hắn vẫn trầm tư, không khỏi nhìn với ánh mắt như nhìn một kẻ khó đào tạo, đoạn đến gần nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Lục Nhị gia còn nghĩ tới hai tên phản đồ kia?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Dường như Lục Hành bị giọng nói bỗng nhiên vang lên này dọa cho giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, mắt đối mắt với Tào Vũ Tình, môi giần giật, không nói gì.



Tào Vũ Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Lục Nhị gia cũng biết hai người đó đã bị ta giải quyết rồi chứ?”



Sắc mặt Lục Hành thoắt chốc thay đổi trở nên khó coi hơn, “Quả nhiên ngươi đã giết bọn họ.” Giọng điệu không hề kinh ngạc, hiển nhiên là đã biết.



“Ta vẫn luôn biết Lục Nhị gia là kẻ làm mưa làm gió, tuổi còn trẻ đã có thể tay trắng dựng nghiệp thì tài năng nhất định không thua bất cứ ai, bây giờ mới thấy quả nhiên cũng có thời điểm không quyết đoán. Lục Nhị gia nên biết là một khi bọn chúng rời đi và tiết lộ hành tung của chúng ta, toàn bộ người của tộc Di Nặc sẽ phải chôn theo vì sự mềm lòng nhất thời của ngài! Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, truy binh của Tác-ta lại sắp đuổi tới, ngài còn có thời gian ăn năn hối hận? Lục Nhị gia nên tự suy nghĩ lại đi.”



Sau khi bỏ lại lời nói tàn nhẫn này, Tào Vũ Tình liền quay người rời đi.



Lục Hành ngơ ngẩn ngồi yên tại chỗ, hồi lâu sau mới dám hít mạnh một hơi, điều chỉnh tâm trạng đi tới bên đám Tần Nghi Ninh bàn bạc đối sách.

Bình luận

Truyện đang đọc