CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Vương gia bớt giận.” Thực sự Tạ Nhạc đã bị cơn giận của Bàng Kiêu dọa cho hoảng sợ.



Thân là phụ tá, tất hiểu rõ tính tình chủ nhân như lòng bàn tay.



Tạ Nhạc hiểu rõ tính tình Bàng Kiêu không hề lạnh lẽo vô tình, hung ác như lời đồn. Ngược lại, Bàng Kiêu còn là người lòng dạ khá sâu, việc này có thể nhìn ra từ việc hắn luôn dùng những diện mạo khác biệt và cũng thích hợp nhất để đối diện với những người khác nhau.



Nói trắng ra là, bất luận khi hắn hung ác ngang tàng, hoặc lạnh lùng hoặc thờ ơ, lại hoặc lúc ôn hòa thân cận, hiếm khi nào đó là tâm tình chân thật của hắn, mà phần đa chỉ do tình hình đó, con người đó thì cần phải như vậy.



Nhưng bây giờ, từ hành động chỉ tay tiền thính, thịnh nộ mắng chửi này, có thể nhìn ra Bàng Kiêu đang giận thật.



Một người khá biết ẩn nhẫn và cực hiếm khi nổi giận, ấy thế lại vì chuyện như vậy mà tự mất khống chế, từ đây thấy được địa vị của Tần gia cô nương trong lòng Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu giận đỏ mặt tía tai, chỉ tay tiền thính chửi đổng: “Cái mụ già đó, đã biết mụ không phải thứ tốt gì rồi! Từ trước còn ở Đại Yên, bà ta đã đối đãi với Nghi tỷ nhi như người ngoài, cứ như Nghi tỷ nhi không phải cháu ruột mình rồi, hôm nay nước mất nhà tan mà vẫn chưa chịu dừng, còn dám tính toán cả Nghi tỷ nhi! Mụ già sống dai đó, bản vương phải làm thịt bà ta!”



Trong cơn tức giận đã tuốt luôn bội kiếm treo trên tường, nhấc chân xông ra.



“Vương gia, không được đâu! Vương gia!” Tạ Nhạc trông mà sợ váng cả đầu, vội giang hai tay như gà mẹ đứng ra ngăn cản, nhưng dáng người Bàng Kiêu cao to, võ lực lại hơn người, Tạ Nhạc làm sao mà ngăn được?



Tạ Nhạc quay đầu gân cổ rống to: “Người đâu, người đâu!”



Hổ Tử đứng ngoài, nghe được tiếng kêu liền vội vàng chạy vào, thấy Bàng Kiêu và Tạ Nhạc như chơi trò chim ưng bắt gà con, Bàng Kiêu cầm kiếm xông trái né phải, lại bị “gà mẹ” ngăn thì không khỏi sợ ngây người, sửng sốt giây lát mới vội chạy lên ngăn cản.



“Vương gia, không được đâu, bây giờ nguy cơ của người vẫn chưa diệt trừ, Tần gia kia lại là đối tượng Thánh thượng trọng điểm chiêu mộ. Hiện giờ Thánh thượng chưa có sắp xếp gì, nếu người giết chết lão Thái Quân Tần gia trước thì hậu quả không gánh nổi đâu!” Tạ Nhạc quýnh quáng đầu đầy mồ hôi, cố gắng khuyên nhủ.



Mà Bàng Kiêu thì bấy giờ cũng đã dần tìm về lý trí, biết lời Tạ Nhạc là đúng. Tình cảnh của hắn bây giờ vốn đã như bước đi trên băng mỏng, nếu thật sự làm gì người Tần gia, còn không biết Lý Khải Thiên sẽ bắt lấy tội này trừng phạt thế nào đâu.



Thấy cuối cùng Bàng Kiêu đã đứng yên không xông tới nữa, Tạ Nhạc và Hổ Tử cùng thở ra một hơi dài.



Bàng Kiêu vứt kiếm sang một bên, nghiêm mặt trầm tư chốc lát rồi nói: “Chuyện này không đơn giản. Khi trước, người của chúng ta đi điều tra, được biết sau khi người Tần gia tách ra thì không trở về theo đội ngũ Thánh thượng điều đi tìm kiếm mà là tự trở về, lúc vào thành, đám người lão Thái Quân Tần gia đều đã quần áo rách rưới, không khác gì khất cái xin cơm, ta sai người điều tra cũng không tra ra được bọn họ đã trải qua chuyện gì. Hiện giờ phu thê Tần Thái sư chưa rõ tung tích, Tần lão Thái Quân lại tự dưng muốn đưa Nghi tỷ nhi đi tuyển tú sau quãng thời gian chật vật như vậy…”



Nói đến đây, nét mặt Bàng Kiêu lộ vẻ trầm ngâm.



Tạ Nhạc cũng cau mày nói: “Tuy không biết nguồn cơn việc này, nhưng liên kết lại thì thấy thế nào cũng rất lạ.”



“Đúng vậy.” Hổ Tử cũng nói, “Tần lão Thái Quân kia không phải một người xương cốt cứng, hôm nay lại dám dẫn theo con dâu ăn vạ ở phủ ta không đi, còn không sợ cả Vương gia, chẳng lẽ có ai chống lưng cho bọn họ? Nếu không bọn chúng lấy đâu ra lá gan mà dám làm như vậy?”



Một câu nói của Hổ Tử đã thức tỉnh Bàng Kiêu và Tạ Nhạc.



Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tạ Nhạc liền vỗ vai Hổ Tử: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Không tệ, lời ngươi nói vô cùng có khả năng.”



Hổ Tử gãi gãi đầu, nở nụ cười thật thà: “Ta cũng chỉ đoán đại vậy thôi, chưa chắc đã chính xác.”



“Suy đoán của ngươi rấ có lý.” Nghĩ một lúc, Bàng Kiêu lại nói, “Không bằng thế này, ta sẽ dẫn Nghi tỷ nhi ra thử xem sao, nhân tiện thăm dò tình hình.”



“Cũng được. Tần tiểu thư vốn thông minh, dù sao họ cũng là bà cháu, nói gì cũng thả lỏng hơn, không chừng Tần tiểu thư còn có thể tra ra được một vài tin tức hữu dụng.”



Bàng Kiêu liền sai người tới gọi Tần Nghi Ninh, mình thì ăn mặc chỉnh tề rồi đứng đợi trước cửa thùy hoa.



Không lâu sau, đã thấy Tần Nghi Ninh và Ký Vân chậm rãi đi tới.



Tần Nghi Ninh mặc tấm áo bông lông mịn đã hơi cũ, khoác áo ngoài cũng bằng lông màu mật cùng tông, mái tóc dài búi lỏng, không đeo một trang sức châu báu nào, cũng không trang điểm, ăn mặt hết sức mộc mạc giản dị.



Bàng Kiêu cười hỏi: “Nàng tìm đâu ra cái áo cũ này?”



“Bảo Tiêm Vân tìm giúp ta. Tổ mẫu ta vốn tính ham lợi, nếu ta ăn mặc tốt thì sẽ nghĩ ta vẫn còn trọng lượng trong lòng chàng, cứ đơn giản thế này thì sẽ khiến bà ta tin hơn.”



Bàng Kiêu cười gật đầu, nói: “Lát nữa nàng nhớ cẩn thận hỏi thử, hỏi xem tại sao bỗng dưng họ để nàng đi tuyển tú.”



Tần Nghi Ninh khẽ vuốt cằm, cười khổ nói: “Thật ra thì không hỏi kỹ ta cũng biết. Bây giờ phụ thân ta mất tích, trong nhà không còn ai để dựa vào, lão Thái Quân muốn lợi dụng ta đổi lấy tiền đồ của Tần gia là việc dễ hiểu. Chẳng qua, ta không biết bọn họ lấy đâu ra tự tin đến thế, dám chắc chỉ cần ta tham gia tuyển tú thì nhất định có thể trúng tuyển.”



“Hơn nữa ta còn không có dung mạo khiến người người thán phục, vào cung cũng chưa chắc đã được sủng ái, những lợi ích có thể cho gia tộc cũng rất có hạn, bọn họ thà đắc tội chàng cũng quyết phải đưa ta vào cung, hồi báo nhận được còn chưa chắc đã được bao nhiêu, ta luôn cảm thấy cách làm của họ không đúng lắm, không phù hợp với tác phong trước giờ của lão Thái Quân.”



Bàng Kiêu nghe mà không ngừng lắc đầu, “Nàng cũng khiêm tốn quá rồi.”



Gì mà không có dung mạo khiến người người thán phục?



Hắn là nam nhân, hiểu rõ nhất tâm lý nam nhân. Nếu Tần Nghi Ninh có thể vào cung, cho dù Thánh thượng không thật lòng yêu nàng thì từ lòng yêu thích cái đẹp cũng nhất định có thể làm sủng phi, hơn nữa, với đầu óc của nàng, nếu nghiêm túc tranh đấu trong cung thì e không ai có thể làm gì được, một bước lên mây chỉ là chuyện không xa.



Tức thời, thậm chí Bàng Kiêu còn cảm thấy chỉ có vị trí tôn quý nhất thiên hạ mới xứng với nàng.



Nhưng nàng phải là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn!



Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến tiền viện. Bàng Kiêu véo nhẹ vào bàn tay ẩn dưới ống áo choàng của nàng, liền đó lạnh mắt bước lên bậc cấp trước.



Tần Nghi Ninh và Ký Vân lui về sau hai bước, khiếp nhược đi sau lưng Bàng Kiêu bước vào phòng chính.



Lão Thái Quân và Nhị phu nhân đã ngồi tới đau eo từ lâu, uống trà nhiều nên còn đi vệ sinh tận hai lần, cơm trưa cũng dùng ít điểm tâm lót dạ, nhưng đến cùng vẫn không nhịn được.



Trong lúc hai người đang nhỏ giọng ca thán, cánh cửa lớn mở ra, Bàng Kiêu bước vào trước.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

So với khi ở Đại Yên, dáng vẻ áo gấm choàng bông, ánh nhìn bằng nửa con mắt càng khiến lòng người thêm kiêng sợ.



Lão Thái Quân và Nhị phu nhân đều đứng dậy, tránh người đứng sang một bên.



Bàng Kiêu mắt nhìn thẳng, đến một ánh nhìn cũng lười cho cả hai, chỉ phăm phăm bước thẳng đến ghế chủ nhân, lạnh lùng nói: “Nghe nói lá gan các ngươi không nhỏ, còn dám kêu khóc ăn vạ ở phủ ta, nói gì mà không giao người thì sẽ không chịu đi, còn muốn cho Thánh thượng tới quyết định hả?”



Lão Thái Quân hoảng sợ trắng mặt, liên tục lắc đầu: “Không có chuyện đó, trong phủ Vương gia, bọn ta đâu dám ngang ngược? Có lẽ trong này còn có hiểu lầm gì.”



“Hiểu lầm?” Bàng Kiêu cười lạnh, “Vậy tức là muốn bắt tỳ nữ của bản vương đi tham gia tuyển tú, cũng là hiểu lầm?”



“Tỳ nữ?” Lão Thái Quân kinh ngạc không thôi.



Bàng Kiêu hừ một tiếng, “Con gái kẻ địch, tới phủ bản vương làm tỳ nữ để trả món nợ máu năm xưa, chẳng lẽ lại còn uất ức cho nàng ta? Không làm tỳ nữ, chẳng lẽ bà còn coi cháu gái mình là cành vàng lá ngọc, phải làm Vương phi mới đúng?”



Lời này khiến cả lão Thái Quân và Nhị phu nhân đều đỏ mặt tới tận mang tai. Đúng là họ vẫn ôm một chút ảo tưởng, nếu Tần Nghi Ninh có thể mê hoặc Bàng Kiêu, khiến Bàng Kiêu vẫn đối xử tốt như khi còn ở Đại Yên, yêu ai yêu cả đường đi lối về, người Tần gia cũng có thể lấy được một số lợi ích từ Bàng Kiêu. Cho dù đưa Tần Nghi Ninh vào cung, chí ít Bàng Kiêu cũng sẽ không làm khó Tần gia?



Nhưng bây giờ, ảo tưởng này đã hoàn toàn bị phá nát. Người Tần gia đi tới kinh thành là hoàn toàn không quen biết ai, không có căn cơ gì, hôm nay lại không dám trông cậy vào Bàng Kiêu chống lưng cho, bước đường tương lai e sẽ khó mà bước tiếp.



Lão Thái Quân liền quay đầu nhìn Tần Nghi Ninh, trầm giọng nói: “Nha đầu này, có phải ngươi không hầu hạ Vương gia cho tốt nên mới chọc Vương gia tức giận?”



Một câu này, những người có mặt đều nhíu mày, ngay cả Nhị phu nhân tới chung với lão Thái Quân cũng cảm thấy hết sức không ổn.



Bà hỏi như vậy, tức đã coi Tần Nghi Ninh thành thiếp hầu của Bàng Kiêu.



Tần Nghi Ninh trầm mặt hẳn. Từ khi gặp tai họa và nạn đói, nàng không còn dám ảo tưởng thêm với tính cách của lão Thái Quân, hôm nay thì đã vô cùng căm ghét, quyết định từ sau sẽ coi bà ta là một người ngoài.



Vậy nên Tần Nghi Ninh không chút khách sáo nói: “Lão Thái Quân đúng là uy phong quá!”



“Nha đầu chết tiệt, trước mặt Vương gia, ngươi còn dám mạnh miệng?”



Tần Nghi Ninh hướng ánh mắt lạnh ngắt nhìn lão Thái Quân, giọng như băng giá: “Lão Thái Quân lớn tuổi, đầu óc hồ đồ rồi. Bất kể ta là tỳ nữ hầu hạ Vương gia hay là tú nữ vào cung hầu hạ Thánh giá, e mục đích của Lão Thái Quân đều chỉ là mong ta dìu dắt gia tộc một hai? Bây giờ bà chọc giận ta, làm vậy có tốt không?”



Một câu nói đã thức tỉnh lão Thái Quân, khiến sắc mặt bà ta tệ đi hẳn. Vừa rồi đúng là bà ta thấy mất thân phận, muốn tìm về chút mặt mũi nên mới cố tình la mắng Tần Nghi Ninh.



Trong lòng Nhị phu nhân thầm trách lão Thái Quân ngu ngốc, lên tiếng bảo: “Nghi tỷ nhi, chuyện này đợi con về rồi hẵng nói. Bây giờ không phải lúc nói chuyện.”



Trong lúc nói, ánh mắt Nhị phu nhân vẫn không quên quét sang hướng Bàng Kiêu, thấy Bàng Kiêu chỉ tập trung uống trà, không hề để ý đến chuyện bên họ thì mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.



Tần Nghi Ninh nói, “Muốn ta đi tuyển tú, được thôi, các người nói ta biết đây là ý của ai trước. Sau khi người nhà chúng ta tách ra, các người đã chia cắt với phụ thân ta thế nào? Phụ thân, mẫu thân ta giờ đang ở đâu?”



Lão Thái Quân và Nhị phu nhân đưa mắt nhìn nhau, Nhị phu nhân nói: “Nghi tỷ nhi, việc này đợi con về rồi mọi người sẽ nói cho con sau. Ở đây không phải chỗ để nói những chuyện này.”



“Nếu không nói rõ ràng, ta sẽ không đi theo các ngươi. Huống hồ đi ở thế nào, cũng không phải việc ta có thể quyết định.”



“Không đi?” Âm giọng lão Thái Quân lại cao vút, “Ngươi không muốn đi, chẳng lẽ còn muốn tự hạ mình ở lại đây phục vụ đàn ông!”



Tần Nghi Ninh lạnh lùng nhìn lão Thái Quân chòng chọc, nếu người này không phải mẫu thân của phụ thân, nàng thật muốn đạp thẳng cổ bà ta ra cửa.



Bàng Kiêu cũng đã có hành động trước, tách trà bay vụt tới bể nát ngay bên chân lão Thái Quân.



“Hầu hạ Bản vương là tự hạ mình? Ngươi đang nhục mạ Bản vương? Người đâu, kéo bà già này ra ngoài vả miệng, vả đến khi nào bà ta biết nói tiếng người rồi mới ngưng!”

Bình luận

Truyện đang đọc