CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Nhũ danh này, thật sự đã bao hàm hết mọi kỳ vọng của trưởng bối vào hắn. Đủ có thể thấy được ông ngoại, bà ngoại và mẫu thân Bàng Kiêu yêu thương hắn thế nào.



Chỉ là trong ấn tượng của Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu xưa nay luôn là người cường thế tung hoàng, quả thực khó mà liên kết nổi với cái nhũ danh Đại Phúc thật thà này, không dưng lại khiến người ta thấy buồn cười.



Tần Nghi Ninh không tiện cười luôn trước mặt người lớn nhà người ta, không thể làm gì hơn ngoài cố cảnh cáo mình không được thất lễ, đoạn khuỵu gối hành lễ với Mã thị: “Thái phu nhân an khang.”



“Được được được, mau đến ngồi bên ta đi, trên giường ấm lắm.” Mã thị khẽ đẩy Diêu thị, “Con sang một bên ngồi đi.”



Diêu thị vừa cười vừa dịch sang bên, “Mẹ thiên vị quá đi, vừa thấy cháu dâu là không cần khuê nữ luôn rồi?”



Cái tiếng “cháu dâu” chọc ghẹo này, dù da mặt Tần Nghi Ninh khá dày thì vẫn phải xấu hổ đỏ mặt, chỉ đành khép nép ngồi xuống một bên giường.



Mã thị liền kéo tay Tần Nghi Ninh qua, cười nói: “Thằng ngốc nhà ta này này, vừa về nhà đã luôn mồm Nghi tỷ nhi tốt thế nào, Nghi tỷ nhi thế nọ thế kia, tai ta nghe mà sắp đóng kén luôn rồi. Hôm nay hay rồi, cháu đã tới kinh thành, Đại Phúc cũng không cần chịu khổ tương tư nữa.” Nói xong thì bật cười sảng khoái.



Tần Nghi Ninh chỉ hận không thể vùi luôn mặt vào trong áo.



Nàng còn chưa từng thấy bà lão nào sảng khoái như vậy, hơn nữa giữa nàng và Bàng Kiêu thậm chí còn chưa trao bát tự, chướng ngại giữa họ còn lớn như rãnh trời, nay việc gì cũng chưa định mà Mã thị lại đã nói chắc chắn như vậy, nói cứ như chỉ mai thôi là nàng sẽ gả luôn vào Bàng gia thật vậy.



Mắt thấy Tần Nghi Ninh ngại đến thế, ông ngoại Diêu Thành Cốc châm thuốc trong tẩu, hút khà một hơi, đoạn cất giọng thong thả ôn tồn: “Bà đừng có dọa con gái nhà người ta sợ nữa, người ta là con gái nhà cao cửa rộng, không như nhà chúng ta đâu.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh không khỏi nhìn về phía Diêu Thành Cốc.



Ông lão này quả hệt như Bàng Kiêu đã nói, thoạt trông chỉ như con cừu hiền lành, ngữ khí cũng vô cùng ôn hòa, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại không hề đơn giản.



Nói vậy là ông ấy ghét Tần gia? Hay đang trào phúng? Hay đang nói cho nàng biết, hôn sự giữa nàng và Bàng Kiêu cũng không đơn giản?



Tần Nghi Ninh liền cười nói: “Lão thái gia nói đùa, nếu bàn về gia cảnh, Vương phủ sao có thể là tiểu hộ được? Huống hồ Đại Yên đã diệt quốc rồi.”



Diêu Thành Cốc lại rít thêm ngụm khói, cười, không nói gì nữa.



Mã thị trợn mắt trừng Diêu Thành Cốc: “Lão già nhà ông, phụ nữ người ta đang nói chuyện, đâu ra chỗ cho ông xen vào hả. Thời gian không còn sớm, không phải ông nói hôm nay muốn hầm cá cho Đại Phúc ăn à?”



“Ừ.” Diêu Thành Cốc đứng lên, một tay chắp sau lưng, một tay cầm tẩu thuốc, thong dong bước ra ngoài.



Mã thị cười nói: “Cháu đừng để ý tới ông ta, phụ nữ chúng ta nói chuyện trước.”



Diêu thị lấy từ tay tỳ nữ một cái tách sứ trắng mạ vàng cho Tần Nghi Ninh, dịu dàng cười nói: “Con uống chút trà hạnh nhân cho ấm người đi, bên ngoài lạnh lắm đúng không?”



“Đa tạ bá mẫu.” Tần Nghi Ninh được quan tâm mà lo sợ, liền vội vàng vươn tay nhận chén trà.



Diêu thị là một mỹ nhân cao gầy. Kiểu xinh đẹp này không liên quan tới tuổi tác mà là từ sự dịu dàng và hiểu biết từ bên trong toát ra. Khi bà nói chuyện, gương mặt ngậm ý cười có tám phần tương tự với Tần Nghi Ninh, dịu dàng như nước suối nóng, khiến Tần Nghi Ninh nhìn mà lòng thoải mái yên tâm.



Uống một hớp trà hạnh nhân, hơi ấm truyền từ miệng đến tận trong tim, xoa dịu sự căng thẳng của Tần Nghi Ninh.



Diêu thị liền cười nói: “Con mới tới phương Bắc, lại đến đúng mùa đông, tàu xe vất vả, nhất định trên đường rất khổ đúng không?”



Giọng Diêu thị có một sự dịu dàng khác hẳn với Mã thị.



Tần Nghi Ninh không khỏi mỉm cười: “Hồi bá mẫu, trên đường coi như khá thuận lợi, nhưng đúng là lần đầu tiên gặp tuyết lớn như vậy. Hồi bé con từng sống ở biên giới phía Bắc Đại Yên, còn từng cho rằng mùa đông ở đó đã là lạnh nhất, không ngờ lại còn có nơi lạnh hơn cả Lương Thành.”



Mã thị nghe vậy cười nói: “Nha đầu ngốc, chỗ các con là phía Nam mà. Đương nhiên phải ấm hơn phương Bắc nhiều lắm, hồi ta còn trẻ từng đi lên nơi phương Bắc xa hơn, ở đó mới được gọi là lạnh.”



“Vâng, trước kia cảm thấy mình hạnh phúc hơn những tiểu thư bị nhốt trong khuê phòng kia rất nhiều, bởi vì đã từng có cơ hội được sống cuộc sống tự do bên ngoài, ngắm nhìn thế giới ngoài kia, nhưng bây giờ thì lại rất hâm mộ thái phu nhân. Vương gia nói người đã từng đi tới rất nhiều nơi? Nếu thái phu nhân có rảnh rỗi, vậy có thể kể cháu nghe về những nơi người đã đi qua không, để cháu cũng được mở rộng tầm mắt.”



Từ trong trò chuyện ban nãy, Tần Nghi Ninh nhìn ra được Mã thị là người tính tình chính trực, thoải mái mà lại thẳng thắn, cũng hết sức lạc quan, cái thích với nàng cũng rất chân thành. Bà lão đã lớn tuổi nên thích nói về vài chuyện lúc trẻ, đúng lúc nàng cũng thích nghe, đây là cơ hội cực tốt để gắn kết thêm quan hệ.



Quả nhiên, Mã thị vui vẻ gật đầu, “Được chứ, chỉ cần cháu thích nghe.” Liền đó nhìn sang Bàng Kiêu đang ngồi bóc quýt bỏ miệng bên cạnh, “Đại Phúc à, không thì cháu để Nghi nha đầu ở lại chỗ ta đi, ta vừa nhìn đã thấy thích con bé rồi.”



Bàng Kiêu thoáng kinh ngạc, miệng đang nhai quýt nên chưa kịp trả lời, Diêu thị đã giận trách trước: “Mẹ, con còn đang muốn nói chuyện với Nghi tỷ nhi thêm đây này, sao người lại cướp người với con được.”



Diêu thị là người sáng suốt, nói gì thì Tần Nghi Ninh cũng không phải cô nương của Diêu gia, đương nhiên không thể ở lại chỗ Diêu thị, cho dù Diêu Thành Cốc đã lớn tuổi thì cũng có chỗ phải kiêng kỵ.



Mã thị là người giang hồ hào sảng, không quá để ý những tiểu tiết này, nhưng Diêu thị thì đã từng là tỳ nữ trong đại hộ nhân gia, hiểu biết về quy củ cũng tỉ mỉ hơn.

Vietwriter.vn

Nghe Diêu thị nói vậy, Mã thị mới đột nhiên hiểu ra, bối rối khụ khụ mấy tiếng rồi bảo: “Nha đầu, đừng trách ta lỗ mãng, tại ta nhìn cháu đã thích rồi.”



“Đâu có ạ, cháu vui vẻ còn chưa kịp nữa là.” Tần Nghi Ninh nở nụ cười hết sức chân thành.



Lúc này, Bàng Kiêu đã giải quyết xong miếng quýt, bèn chùi tay vào khăn trắng, nói: “Bà ngoại, mẹ, mọi người đừng quấy rối nữa, con vừa mới cho người dọn dẹp Tố Tuyết Viên cho Nghi tỷ nhi vào ở rồi, chuyện trên triều phức tạp, hiện giờ cứ để Nghi tỷ nhi ở lại Tố Tuyết Viên thì thích hợp hơn, con còn nhiều chuyện cần nhờ nàng giúp nữa mà.”



Mã thị hiểu ý gật đầu, nói: “Chuyện bên ngoài tuy ta không nhúng tay nhưng cũng có nghe nói, Nghi tỷ nhi là đứa bé ngoan, cháu không được bạc đãi con bé. Mười cái đứa trong hậu viện kia, quá lắm thì đuổi cả về thôn trang đi.”



Bàng Kiêu nghe mà chỉ muốn quỳ lạy Mã thị! Lời nói này, dẫu hắn và mười cô nàng kia không có chuyện gì thì nghe ra cũng thành có chuyện!



Nhìn nét mặt ấy của Bàng Kiêu, Diêu thị không khỏi buồn cười, trong bụng thầm than thở, xem ra thằng con này đã trao hết lòng dạ cho Tần Nghi Ninh rồi.



Diêu thị nắm tay Tần Nghi Ninh, nói: “Nghi tỷ nhi đừng suy nghĩ nhiều, ý thái phu nhân là nói mười tiểu thiếp Thánh thượng mới thưởng cho Đại Phúc vài ngày trước thôi.”



Tần Nghi Ninh hiểu ý, đáp: “Bá mẫu, con đã biết, Thánh thượng ban tặng thì không thể từ chối được, cũng không thể bạc đãi.” Lại quay sang nói với Mã thị, “Thái phu nhân, bọn họ đang sống thế nào thì cứ kệ họ vậy, được không?”



Nàng còn chưa cưới gả gì, Mã thị lại đã thẳng thắn lo nghĩ trước cho nàng, nàng rất cảm kích, nhưng cũng biết cho dù là thê tử của Bàng Kiêu, nàng cũng không thể ý kiến gì trên việc thê thiếp của hắn.



Mã thị vui mừng cười: “Nghi tỷ nhi là đứa bé ngoan.”



Diêu thị đứng lên, nói: “Mẹ, con dẫn Nghi tỷ nhi tới Tố Tuyết Viên lo liệu trước, đợi lát nữa đến giờ cơm sẽ dẫn con bé về.”



Mã thị hiểu con gái có lời muốn nói với Tần Nghi Ninh, bèn gật đầu, nói: “Hai đứa đi đi, để Đại Phúc ở lại trò chuyện với ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc