"Người Thanh Thiên Minh tuy chỉ là một đám ô hợp nhưng dù gì cũng có mấy phần can đảm và sĩ khí, mật thám mặt nạ bạc tuy chỉ có sáu nhưng người người đều là tinh anh, bọn họ sớm biết có gần ba trăm người Long Tương quân tới áp tải kho báu, cũng biết thời gian đại khái của lộ trình, nhất định sẽ lập ra kế hoạch chi tiết, xem ra tay ở nơi nào là ổn thỏa nhất, thời gian nào là thích hợp nhất. Vậy nên, ta lại không cảm thấy cần lo lắng về việc này.”
Lời Bàng Kiêu rất khẽ, mỗi một câu đều nói sát bên tai, hơi nóng mơn man vành tai Tần Nghi Ninh khiến tai nàng thoáng run rẩy.
Tần Nghi Ninh định vươn tay lên xoa tai nhưng hai tay đã bị Bàng Kiêu ôm chặt trong chăn, chỉ có thể cọ khẽ vào vai hắn.
Bàng Kiêu khẽ cười thành tiếng, chỉ cảm thấy Tần Nghi Ninh thế này thật giống một loài động vật nhỏ đáng yêu, khiến người ta bất giác sinh lòng thương xót.
Tần Nghi Ninh không biết trong lòng Bàng Kiêu đang nghĩ thế nào. Nàng phân tích tình hình hiện tại, mãi lâu sau mới nhỏ giọng nói sát vào tai Bàng Kiêu: “So sánh ra thì mật thám mặt nạ bạc có trung thành hơn chút ít, còn Thanh Thiên Minh thì chưa chắc.”
“Hử?”
Tần Nghi Ninh cố nói nhỏ hơn nữa, rằng: “Minh chủ cũ của Thanh Thiên Minh là bà ngoại thiếp, bà cũng vì báo thù nên mới làm như vậy, báo thù xong thì không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa. Có lẽ ban đầu bà ngoại cũng nhìn ra người Thanh Thiên Minh khó khống chế nên mới rút người trở lui, giao Thanh Thiên Minh cho thiếp.”
“Tuy thiếp là Minh chủ của Thanh Thiên Minh, nếu trong minh xảy ra chuyện gì, họ có thể tới tìm thiếp hỗ trợ thậm chí là gánh nhận trách nhiệm, nhưng thực tế nếu thiếp muốn lệnh họ làm gì, nếu không có lợi với mình thì họ cũng sẽ không giúp.”
“Họ đã từng là phản tặc của Đại Yên, tới Đại Chu vốn không có tên tuổi hộ khẩu gì, tất cả đều làm ăn buôn bán ở biên giới với người Tác – ta, lần này chẳng qua là vì có thể vét được một khoản nên mới nghe lời như vậy. Còn về sự trung thành của họ, thiếp thực sự không có lòng tin.”
Giờ Bàng Kiêu đã hoàn toàn hiểu rõ, hôn lên tóc mai Tần Nghi Ninh an ủi: “Không sao, việc này không trách nàng được. Đội ngũ của ta bị theo dõi gắt gao, không thể vọng động, chỉ có thể dựa vào người của nàng. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao dùng tới họ vẫn tốt hơn nhìn kho báu rơi vào tay Lý Khải Thiên.”
“Thật ra thiếp cũng rất mâu thuẫn. Nếu không hành động, chỉ sợ Lý Khải Thiên lấy được số bạc này cũng sẽ không dùng cho bách tính bao nhiêu mà đều đổ vào quân đội để làm hại tới chàng. Vậy nên mới quyết định âm thầm cướp đoạt kho báu, bất luận là thế gia cũng tốt, Lý Khải Thiên cũng được, đều không thể để họ không dưng vớt được lượng tài phú bậc này. Cứ để nắm trong tay chúng ta, ít nhất chúng ta có thể đảm bảo số bạc này sẽ được dùng vào việc nên dùng. Nếu tương lai có ngày nhất định phải trở mặt thì cũng được thêm phần nào dựa vào. Nhưng đôi lúc, thiếp lại cảm thấy tội lỗi.” Tần Nghi Ninh nhẹ giọng thở dài.
Thân trong thế cuộc, vì sống sót, vì bảo vệ người bên cạnh, hình như nàng đã không còn biện pháp nào khác.
Thật ra Bàng Kiêu có thể hiểu được tâm trạng Tần Nghi Ninh, bởi vì hắn cũng có cảm giác giống thế.
Nhưng bây giờ họ không chỉ đại diện cho tính mạng mình mà còn phải chịu trách nhiệm cho cả những người đi theo, vậy nên không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
“Đừng nghĩ nhiều. Chúng ta cũng chỉ không còn cách nào mới phải thế. Nếu thành công thì đương nhiên là tốt, còn nếu thất bại, chúng ta cứ đi bước nào tính bước đó, rồi cũng xong cả thôi.” Bàng Kiêu nhỏ giọng thì thầm, “Nhưng lần này ra ngoài chính là lần ta yên tâm nhất. Bởi vì có nàng bên cạnh.”
Tần Nghi Ninh cũng cười: “Đúng vậy, may là có thiếp bên chàng, nếu không cũng không biết đã lo lắng đến độ nào rồi.”
Hắn hôn lên cổ nàng, Tần Nghi Ninh cười tránh đi.
Hai người đùa giỡn một hồi rồi lại cùng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy nhìn bề ngoài Tần Nghi Ninh trông như đã ngủ nhưng đầu óc thì vẫn đang vận chuyển nhanh chóng.
Thật ra nàng vẫn còn lo.
Ngộ nhỡ không thể thành công cướp được kho báu, nếu họ chạy trốn được thì còn may. Nhưng nếu không trốn thoát, bị người ta bắt được một người hai người, khai cả mình ra thì chuyện sẽ phiền phức.
Nếu thành công cướp được kho báu, khiến chuyện không như ý Lý Khải Thiên thì càng tốt hơn. Nhưng nàng lại lo khi kho báu vào tay, giữa Thanh Thiên Minh và mật thám mặt nạ bạc sẽ phát sinh tranh chấp.
Lý Khải Thiên trong kinh thành đã biết về mật thám mặt nạ bạc nên họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bốn người nàng dẫn theo cũng chỉ sức lực có hạn, vậy nên lần này, người họ gọi tới là sáu người bên ngoài có thể liên lạc.
Sáu người này võ công cao cường, đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu thật sự xảy ra tranh chấp, rốt cuộc là người Thanh Thiên Minh thắng hay mật thám mặt nạ bạc võ nghệ cao cường thắng vẫn là một ẩn số chưa biết.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bây giờ Tần Nghi Ninh chỉ khẩn cầu chuyện như vậy chớ nên xảy ra.
Bây giờ họ không có bồ câu đưa thư, lại trong sự giám sát của nhiều người như vậy nên không dám liên lạc với bên ngoài. Trong hoàn cảnh hoàn toàn bị phong bế thế này, việc duy nhất họ có thể làm là chờ đợi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua nửa tháng.
Thời tiết bắt đầu trở nên oi nóng, muỗi, côn trùng trong rừng cũng ngày càng nhiều. Mà từ khi động đất xảy ra đến giờ, thời gian đã qua hai tháng. Đội ngũ tới cứu nạn thiên tai như họ, vì việc kho báu mà còn bị một đạo thánh chỉ của Lý Khải Thiên cầm chân trong rừng.
Sinh hoạt của họ tuy không tiện lắm nhưng vẫn bảo đảm được những hoạt động hàng ngày, chẳng qua hôm trước Tần Nghi Ninh mới bị muỗi độc đốt, trên cổ tay phồng lên một nốt đỏ cưng cứng, vừa ngứa vừa đau, vết thương còn hơi nhiễm trùng, hai ngày sau vẫn hơi sốt nhẹ.
“Nghi tỷ nhi, nàng thấy thế nào rồi?” Một tay Bàng Kiêu cầm quạt quạt cho nàng, một tay khác xoa tay và ngón tay nàng một cách xót xa.
Tần Nghi Ninh cười đáp: “Chàng đừng lo lắng như vậy, làm gì mà yếu đến thế đâu, chỉ là bị muỗi đốt nên hơi sốt nhẹ thôi. Không đáng ngại.”
“Đều do ta cả, nếu không dẫn nàng theo thì đã tốt rồi. Nàng có thể ở lại trong nhà, cũng không cần chui vào chốn rừng thiêng nước độc này nữa.” Bàng Kiêu buồn bã trong lòng, oán hận với Lý Khải Thiên lại tăng hơn.
“Đừng nghĩ bậy nữa, chẳng lẽ chỉ có con muỗi thôi cũng không chịu được? Huống hồ thiếp còn dẫn cả Băng Đường theo, có nàng ở đây, chúng ta đều có thể yên tâm.”
Bàng Kiêu gật đầu, cũng thấy may mắn: “May là nàng có mang Băng Đường. Mới đầu, đâu ai trong chúng ta nghĩ được là sẽ bị cầm chân trong núi lâu vậy chứ. Giờ thời tiết chuyển nóng, muỗi, côn trùng rắn kiến lại nhiều ra, đàn ông khỏe mạnh như bọn ta thì không sợ gì, nhưng nàng vốn yếu, không dưng lại phải theo ta đi chịu khổ.”
Tần Nghi Ninh mở rộng vòng tay, cười nhìn nam nhân của mình.
Đôi khi nam nhân này cứ hệt như một đứa trẻ, dáng vẻ tội nghiệp của hắn hiện giờ lại càng giống một con chó lớn xác bị chủ chà đạp.
Vừa nhìn thấy vòng tay mở rộng định ôm của nàng, nụ cười và nỗi hạnh phúc trong mắt Bàng Kiêu cũng lây cả sang.
Hai tay Bàng Kiêu chống hai bên cơ thể nàng, chôn kín mặt vào giữa vai và ngực nàng. Toàn thân bị mùi hương thoang thoảng thanh nhã của nàng bao bộc, không khỏi hít một hơi thật sau.
“Nghi tỷ nhi, nàng thơm quá.”
Hai tay Tần Nghi Ninh ôm đầu và vai hắn, nghe vậy mắt bất giác đỏ ửng, sẵng giọng: “Nói bậy. Thiếp đâu có bôi cao hương, thơm thế nào được.”
Ngày tháng sống trong núi, Tần Nghi Ninh cực ít khi trang điểm.
Bàng Kiêu lại không tin, cứ chôn trong ngực nàng hít mấy hơi thật sâu, nói: “Không phải cao hương, là mùi của nàng. Người nàng thơm lắm.”
Lời hắn nói dõng dạc hùng hồn đến vậy khiến mặt Tần Nghi Ninh thoắt chốc đỏ bừng. Nhưng dù vậy thì vẫn không nỡ buông tay, vô cùng hưởng thụ thời khắc được lẳng lặng ôm chặt Bàng Kiêu này.
“Vương gia. Có thánh chỉ tới!” Tiếng la của Hổ Tử vang lên ngoài cửa trúc phá vỡ sự yên tĩnh trong chốt lát.
Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh cùng sửng sốt, vội vàng đứng dậy ra ngoài tiếp chỉ.