CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 505PHẢN BÁC

Lục Hành nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt nóng bỏng, gật đầu khen ngợi: “Nàng nói đúng.” Giọng nói khô khan, lại khụ khụ mấy tiếng rồi mới nói tiếp, “Ta tin, nếu nói những lời này cho các tộc nhân, mọi người đều sẽ hiểu ý chúng ta, cũng sẽ đồng thuận với cách làm này.”



Trong lúc hắn nói chuyện với Tần Nghi Ninh, đại thúc A Nhĩ Hãn đã nói lại những lời Tần Nghi Ninh vừa nói cho huynh đệ Cáp Nhĩ Ba La và những người không hiểu tiếng Đại Chu.



Mọi người nghe xong đều gật gù đồng tình, nét mặt đầy vẻ tán thưởng, ánh mắt hết sức ngợi khen.



Trong lòng mọi người đều có tâm sự, chạy trốn bên ngoài, bị truy đuổi như chó nhà có tang, trước mắt lại không phải con đường băng phẳng mà là sa mạc hoang vu khắc nghiệt cần băng qua. Tình cảnh như vậy, dùng trước có sói sau có hổ để hình dung cũng không quá.



Bọn họ lo lắng, bàng hoàng, trong lòng ôm bao nhiêu nỗi lo, song bây giờ nghe những lời phân tích mạch lạc rõ ràng của Tần Nghi Ninh thì đã thông suốt hơn bao giờ.



Họ đều là hy vọng của tộc Di Nặc trong tương lai, trên người gánh vác trọng trách chấn hưng bộ tộc. Họ phải giúp cho tất cả mọi người đều có thể sống được. Chứ không phải là khiến những phụ nữ, trẻ em và người cao tuổi yếu ớt hy sinh vào lúc này.



Dẫn mọi người cùng tiến vào sa mạc chỉ đơn giản là hành động theo cảm tính, tương đương với lấy mạng những người này!



Mọi người lại bàn tán một hồi, đoạn chia nhau tới các lều, quyết định cho mọi người biết ý định này trước.



Tạm không nói tới phản ứng của tộc nhân khi nghe những lời này, chỉ nói riêng trong lều, đợi khi thấy mọi người đều đã đi hết, Tần Nghi Ninh mới quan tâm thăm hỏi Lục Hành: “Hôm nay, ta thấy ngài vẫn luôn ho suốt, chắc hẳn là khi đi đường đã bị trúng gió rồi. Ở nơi này ta còn có ít thuốc hạ nhiệt trị ho, công tử dùng trước, đừng để bệnh lại nặng hơn. Chúng ta còn phải băng qua sa mạc, nếu công tử bệnh rồi, cơ thể sẽ không thể chịu nổi.”



Nói rồi, Tần Nghi Ninh liền mở tay nải mang theo lục đồ bên trong ra.



Ngắm bóng lưng có vẻ hết sức gầy gò dù trong lớp áo bông vừa dày vừa nặng của nàng, ánh mắt Lục Hành sâu thẳm dịu dàng.



Nàng đang quan tâm hắn.



Trong lòng hắn rất vui.



Lục Hành là một người khôn khéo, từ nhỏ tay trắng lập nghiệp, hành xử cũng vô thức nhiễm ít ý đồ thương nhân. Nhưng hắn vẫn còn nhân phẩm, làm việc rất có chừng mực tự kiềm chế. Từ lần đầu tiên thấy Tần Nghi Ninh, hắn đã bị cuốn hút bởi dung mạo nàng, về sau càng lúc càng hiểu về nàng hơn thì lại bị sự thông minh và thủ đoạn, sự cơ trí và quả quyết của nàng thuyết phục. Cho dù tấm bản đồ giả kia vốn là do nàng, hắn cũng không hề oán hận, ngược lại còn cảm thấy hơi buồn cười và chút ý sảng khoái vì gặp được kỳ phùng địch thủ.



Hắn biết lòng Tần Nghi Ninh đã có nơi thuộc về, lại bởi vì đã là người có chồng mà phải giữ phép tắc. Nhưng tuy hắn có thể khống chế bản thân không làm ra hành động quá giới hạn thì cũng không thể khống chế trái tim mình dần ấm lên.



Trên đường chạy trốn, hắn tận mắt thấy nàng dù trong cảnh gian khổ khó khăn cũng chưa bao giờ oán giận hay than trách. Nhìn nàng khi đối mặt với sự khó dễ và khắc nghiệt của A Na Nhật, cho dù bị thương, cho dù đối mặt với cái chết, sự bướng bỉnh tỏa ra từ sâu trong mắt nàng cũng chưa từng biến mất.



Đến bây giờ, vào thời điểm mọi người nhắc việc băng qua sa mạc mà trong lòng đều ôm nỗi sợ hãi, nàng vẫn chưa từng buông bỏ niềm tin.



Trái tim hắn đã càng ngày càng không thể khống chế mình không nghiêng hướng về nàng.



Cho dù không thể có được con người nàng, vậy có thể làm bạn với nàng cũng là một chuyện khiến hắn cảm thấy vui sướng.



Tần Nghi Ninh tìm được thuốc, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt có vẻ dịu dàng đến lạ của Lục Hành dưới ánh sáng màu quýt ấm.



Lòng nàng ngay thẳng, không hề nghĩ tới những chuyện khác, liền cười bảo: “Tìm được rồi. Ta đi lấy ít tuyết sạch tới nấu nước cho công tử. Công tử không cần lo lắng, nếu chúng ta đã dừng lại nghỉ ngơi, vậy cứ nhân cơ hội này yên tâm uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt.”



Lục Hành cười gật đầu: “Nghe nàng hết, làm phiền nàng rồi.”



Tần Nghi Ninh cười như lẽ đương nhiên: “Không cần khách sáo thế. Chúng ta cũng được coi như bạn bè cùng trải qua sinh tử, công tử cứu mạng ta, ta còn chưa cảm ơn ngài. Nếu không phải vì cứu ta, thật ra công tử đã bàn chuyện hợp tác với Tư Cần xong xuôi, làm gì có chuyện phải lưu lạc tới bước đường này.”



Lục Hành lắc đầu nói: “Nàng đừng nghĩ như thế. Thật ra thì vốn ta cũng không bàn được điều kiện gì tốt với Tư Cần, cho dù thân trong đất địch, ta cũng biết cội rễ của mình là ở đâu, làm sao có thể cho Tư Cần được lợi? Chẳng qua ta chỉ dùng cách nói nước đôi để qua loa với hắn, khiến hắn nhìn thấy hy vọng mà tạm thời không động tới ta thôi. Còn cái chết của A Na Nhật lại bị hắn lợi dụng như vậy thì vốn cũng không trong phạm vi ta có thể dự đoán.”



“Ai lại muốn ở cùng một tên biến thái giết hại vợ mình như thế chứ.” Tần Nghi Ninh nói, “Tư Cần làm như vậy, sớm muộn rồi sẽ gặp báo ứng. Tuy bây giờ hắn đang rất đắc ý, ta vẫn vô cùng mong đợi để xem khi hắn ngã xuống thì sẽ trông thế nào.”



Lục Hành mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta cũng tin tưởng là nếu thật sự đối địch trên chiến trường, chưa chắc hắn đã là đối thủ của Vương gia. Nếu lại có thêm một Quý Phò mã, Tư Cần cơ hồ không có hy vọng thắng được.”



Nhớ tới Bàng Kiêu, nỗi nhớ lại ùa lên như thủy triều. Nhưng trước nay Tần Nghi Ninh chưa từng là loại người yếu ớt vì tình cảm. Chỉ cần bây giờ cắn răng cố chịu đựng, vượt qua tất cả mọi cửa ải khó khăn là nàng sẽ có thể được gặp lại Bàng Kiêu sớm. Hơn nữa, nàng cũng tin chắc là lúc này, nhất định phụ thân và Bàng Kiêu đã đang nghĩ biện pháp cứu nàng, nàng biết người nhà sẽ không bỏ rơi mình.



Suy nghĩ của Tần Nghi Ninh cũng không sai.



Chỉ là Bàng Kiêu và Tần Hòe Viễn đang gặp phải rắc rối.



Sau khi lên ngôi, Tư Cần liền hạ quốc thư chất vấn Đại Chu, chất vấn Lý Khải Thiên về hành động phái người tới Tác - ta ám sát A Na Nhật Hãn, cũng tuyên bố nợ máu thì phải trả bằng máu.



Đọc quốc thư, Lý Khải Thiên giận tới nỗi ném hết tấu sớ, tức thời triệu Lục các lão đã cáo ốm nằm nhà và cả Tần Hòe Viễn lẫn Bàng Kiêu vào cung, nổi giận mắng mỏ một hồi.

Nguồn : Vietwriter.vn

“Con gái ngoan, cháu trai ngoan các ngươi nuôi ra đấy! Lại dám chạy đến Tác - ta mưu sát Khả Hãn của Tác - ta! Lục ái khanh, ngươi cũng là lão thần bên cạnh trẫm, trẫm tin tưởng ngươi, tin tưởng Lục gia như vậy, cho dù Lục Hành làm ra chuyện cướp bản đồ kho báu thì trẫm cũng chưa từng nghi ngờ Lục gia mảy may. Thế mà đứa cháu trai bảo bối kia của ngươi lại làm ra chuyện như thế.”



“Nếu hắn vô tâm với kho báu, vậy làm sao có thể bị bắt đi? Bị bắt đi còn không chịu yên phận, chưa đợi sứ thần của chúng ta tới trao đổi với Tác - ta đã dám ám sát A Na Nhật Khả Hãn! Hắn đang sợ giang sơn Đại Chu ta quá vững chắc đấy à?”



“Còn Tần ái khanh nữa! Con gái ngoan ngươi sinh ra đấy! Bị bắt đi thì đúng đáng thương thật, nhưng nàng ta cũng không thể chạy đến khuấy gió tạo mưa ở Tác - ta được chứ! Nữ tắc đâu hết rồi, không chịu ngoan ngoãn sống trong nhung lụa chờ cứu viện mà lại dám bắt tay Nhị lang của Lục gia cùng mưu sát Khả Hãn Tác - ta, chẳng lẽ nàng ta lớn lên nhờ ăn gan hùm mật báo hả?”



“Thứ phụ nữ loạn gia loạn quốc như vậy, trẫm cũng thật không dám công nhận phụ đức của nàng ta!”



Sau tiếng mắng giận dữ cuối cùng, Lý Khải Thiên liền hất văng chung trà trên án thư vỡ nát.



Gốm sứ bể vỡ rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang giòn giã lanh lảnh, khiến nội thị trong phòng và cả Lệ Quan Văn đều sợ tới nỗi quỳ xuống bồm bộp, chẳng hề để ý xem liệu có bị mảnh sứ bể cắt vào da hay không, không dám hó hé một lời nào.



Lục các lão quỳ xuống thở hổn hển, toàn thân đều đang phát run, cũng không biết là do bệnh tật khiến thân thể khó chịu hay là do bị đứa cháu bất hiếu là Lục Hành chọc tức, hoặc là bị Lý Khải Thiên làm khó thở.



Tần Hòe Viễn thì quỳ thẳng lưng ngay ngắn, dáng vẻ hết sức thản nhiên, mặt mũi cúi gằm khiến không ai có thể trông rõ ông đang suy nghĩ điều gì, nhưng dù nhìn thế nào cũng cảm thấy là không hề có chút lòng áy náy.



Bàng Kiêu thì sống lưng lại càng thẳng hơn, đầu không cúi mắt không cụp, ánh mắt nhìn thẳng mép bàn của Lý Khải Thiên. Trên chiếc bàn ấy là hai xấp tấu chương cao cao, vì không nói một lời nên không ai biết hắn đang nghĩ gì.



Kho báu bị mất, quốc khố trống không, Tác - ta có Khả Hãn mới, rất có thể sẽ mượn cơ hội này để khơi mào chiến loạn. Trong tình hình như vậy, Lý Khải Thiên thật sự phiền não hơn bất cứ khi nào trước đây.



Vốn nghĩ trút cơn giận một hồi là Bàng Kiêu, Tần Hòe Viễn và Lục các lão sẽ cúi đầu nhận sai, y liền có thể nhân cơ hội để lấn ép một bước khiến ba người bọn họ nghĩ cách giải quyết phiền toái này, bất luận là bỏ tiền hay nghĩ cách, dù gì cũng sẽ có người chia sẻ, ai ngờ cả đám lại không chịu phối hợp!



Lý Khải Thiên cắn răng nghiến lợi, trong bụng thầm mắng “một đám hồ ly”!



Cơn giận càng không thể kiềm chế nổi.



“Trẫm đúng là hối hận quá, ban đầu đã biết rõ Trung Thuận thân vương không thích Tần thị mà lại còn đồng ý với yêu cầu của Tần ái khanh! Ngươi nhìn tình cảnh bây giờ mà xem, phụ nhân làm loạn gia quốc này lại gây cho chúng ta phiền toái lớn rồi! Ám sát Khả Hãn, khơi mào chiến tranh giữa hai nước, nếu đánh nhau thật, bách tính ở biên giới sẽ có không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng! Đó đều là lỗi sai của Tần thị! Tần ái khanh, khanh nói xem bây giờ nên làm thế nào đi!”



Giọng Lý Khải Thiên càng lúc càng tăng cao, vang vọng khiến bụi bặm trên trần nhà cũng sắp sửa rơi xuống.



Tần Hòe Viễn vẫn nguyên dáng vẻ không hờn không giận.



Nhưng Bàng Kiêu thì lại thoắt cái đứng bật dậy, trầm giọng nói: “Thánh thượng!”



Khoảng thời gian này Bàng Kiêu đã gầy đi rất nhiều, song dáng vẻ mệt mỏi râu ria xồm xoàm cùng gương mặt càng lúc càng góc cạnh tuấn tú và đôi mắt phượng xênh xếch thì có thế nào cũng không thể che đi tia sáng bén nhọn, kết hợp với giọng nói trầm thấp uy nghiêm lúc này lại càng khiến tất cả mọi người trong ngự thư phòng bất giác rùng mình.



Lý Khải Thiên cũng bị tiếng kêu bất chợt này của Bàng Kiêu dọa cho giật mình, liền ngay sau đó giận dữ nói: “Bàng Kiêu, ngươi muốn tạo phản?”



Hai tay Bàng Kiêu nắm thành quyền, ánh mắt đối diện Lý Khải Thiên, nói: “Thánh thượng xin cẩn thận lời nói! Ban đầu Tần thị bị bắt đi như thế nào, trong lòng Thánh thượng cũng hiểu rõ như thần. Người tại đây không một ai là kẻ ngu ngốc, cũng không một ai là tội thần phản quốc, bao gồm vợ ta, cũng chỉ là người vô tội bị hại!”



“Nàng đã vì cứu giúp thiên tai, vì triều đình mà chịu bao gian khổ? Cứu sống bao nhiêu mạng người? Nếu lúc ấy không có nàng bỏ tiền bỏ sức, không có nhạc phụ đại nhân đứng sau giúp đỡ, tình hình cựu đô đã xuất hiện biến lớn rồi! Nếu thật sự có dân biến, liệu Thánh thượng có bạc để đi trấn áp? Công lao của nàng chẳng lẽ Thánh thượng quên hết rồi?”



“Còn về chuyện ám sát, chẳng lẽ Tư Cần nói gì là chúng ta phải tin cái đó? Nếu không chính mắt nhìn thấy, vậy không thể chắc chắn liệu A Na Nhật có phải bị người của chúng ta sát hại hay không. Tư Cần này gian trá xảo quyết, quỷ kế đa đoan, lại dã tâm bừng bực, chỉ vì khao khát với quyền lực nên mới khiến hắn nhẫn nhục chịu đựng bên A Na Nhật nhiều năm như thế.”



“Đầu tiên là một tên tiểu tốt không ai hay tên được công chúa yêu quý, sau đó trở thành Phò mã, sau đó trợ giúp công chúa soán quyền đoạt vị, cuối cùng giết chết công chúa. Nói thẳng ra là, A Na Nhật cũng chỉ bằng một ván cầu để Tư Cần leo lên ngôi cao, chỉ là một con cờ không hơn. Chuyện đơn giản như vậy, trong lòng Thánh thượng chắc chắn rõ ràng, cần gì phải vì cơn giận tức thời mà nói ra những lời không lý trí như thế!”

Bình luận

Truyện đang đọc