CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh không dám coi nhẹ, dù sao giờ thân phận của nàng cũng chỉ là con gái hàng thần chứ không phải người thế nào của Bàng Kiêu. Những phụ tá này đều là thủ hạ đắc lực của Bàng Kiêu, không chỉ có tài năng mà còn đều lớn tuổi hơn nàng, vậy nên trong lúc đáp lễ cũng không thấy có gì không ổn.



Mà hành động dùng lễ khách sáo ấy của Tần Nghi Ninh thì lại khiến ấn tượng của những phụ tá với nàng tốt hơn một chút.



Nhưng khi nhìn đến dung mạo xinh đẹp của nàng, ấn tượng của ai nấy lại tệ hẳn.



Kiểu trời sinh quyến rũ, mi say mắt khói thế này, chả trách bậc anh hùng như Vương gia cũng phải mất lý trí, thà đeo mối nguy phải đối đầu công khai với Thánh thượng cũng quyết mạo hiểm đích thân điều binh đi tìm người.



Nữ tử như vậy, không phải do họ Tần sợ Vương gia tới báo thù nên mới lấy ra để mê hoặc người chứ?



Rõ như ban ngày, những kẻ tinh anh, não bộ phát triển này sớm đã coi Tần Nghi Ninh thành loại yêu ma rồi.



Tần Nghi Ninh nhạy cảm nhường nào, tuy những môn khách phụ tá này không lộ ra chút nào không ổn, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được mọi người không thích mình. Nhưng chẳng cần suy nghĩ mấy, nàng đã rõ ngay nguyên do.



Vậy nên chỉ cười, đoạn lui về đứng ở một bên.



Dù sao nàng cũng không phải Vương phi, thân phận Tần gia lại không sáng tỏ, khi không có ai thì cư xử với Bàng Kiêu thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt người ta thì tất không thể vượt quá quy củ.



Bàng Kiêu nhướng mày, Tần Nghi Ninh cẩn thận như vậy, lại thấy thái độ của những mưu sĩ dưới trướng mình với nàng, trong bụng thầm thấy khó chịu.



Vừa định lên tiếng răn dạy, Tần Nghi Ninh đã quay lại trước, khuỵu gối nói: “Vương gia, xin hỏi mấy ngày nay đã có tin tức của phụ thân và người nhà ta chưa?”



Khi hỏi, đôi mắt như mặt nước nghịch ngợm chớp chớp với hắn.



Lý trí Bàng Kiêu lập tức trở về.



Đúng vậy, phụ tá không như những người khác, không thể dùng thủ đoạn cứng rắn để khiến họ thần phụ Tần Nghi Ninh, đoán chắc bản thân Tần Nghi Ninh cũng rõ chuyện này.



Hảo cảm giữa một người với một người sẽ không tự nhiên sinh ra, Bàng Kiêu tin chắc Tần Nghi Ninh có thủ đoạn có thể khiến những người này tâm phục khẩu phục.



Vậy nên Bàng Kiêu tạm gác chuyện này sang, quay sang nhìn một nam tử nho nhã tuổi chừng bốn mươi tuổi đứng đầu, hỏi: “Từ tiên sinh, không biết đã có tin của người Tần gia?”



Nam tử này chính là Từ Vị Chi. Người này tâm tư linh mẫn, giỏi kế mưu, phối hợp với Tạ Nhạc giỏi phán đoán thì không một sơ hở, là mưu sĩ được Bàng Kiêu hết sức coi trọng.



Từ Vị Chi liền cười chắp tay đáp: “Hồi Vương gia, trước mắt vẫn chưa thấy tin của người Tần gia truyền tới, nhưng Yên Quận vương và Lý gia, Cố gia cũng như người của những nhà khác thì hiện đã được Thánh thượng đi tìm, nghĩ chắc không tới mấy ngày là đến được kinh thành.”



Nghe vậy, trong lòng Tần Nghi Ninh lại thêm mấy phần lo lắng.



Tuy biết bên phụ thân mẫu thân hẳn có mật thám mặt nạ bạc theo bảo vệ, nhưng dù sao cũng không được tận mắt nhìn người thật, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm.



Nhưng cũng may mà có Tào Vũ Tình và mật thám mặt nạ bạc.



Từ sau khi hôn quân nhường ngôi, mật thám mặt nạ bạc từng được hôn quân coi trọng liền thành kẻ vô chủ, tân đế cũng không trọng dụng người lão Hoàng đế để lại, vậy nên nhất thời những mật thám này không có hướng đi nào, cũng không có ai phát lương bổng.



Mượn quan hệ với Tào Vũ Tình, Tần Hòe Viễn thu tất mật thám mặt nạ bạc về cho mình dùng.



Hiện giờ, Tần Nghi Ninh chỉ có thể tự an ủi mình, mật thám thân thủ bất phàm, hẳn có thể tìm được phụ thân mẫu thân, bảo vệ họ vào kinh cũng không thành vấn đề.



Đè mối lo trong lòng xuống, Tần Nghi Ninh lại nói: “Chuyện chặn đánh lần này, là do Định Bắc Hầu gây ra sao?”



Bàng Kiêu gật đầu, lệnh cho các phụ tá ngồi xuống, lại để Tần Nghi Ninh ngồi bên cạnh mình, sau đó mới nói với Từ Vị Chi và Tạ Nhạc: “Các ngươi nói sơ cho Tần cô nương đi.”



Thấy cách Bàng Kiêu sắp xếp chỗ ngồi cho Tần Nghi Ninh, lại nhìn thái độ của hắn, trong lòng những phụ tá đã có suy đoán.



Trong những phụ tá, Từ Vị Chi và Tạ Nhạc chính là hai người có uy tín nhất trừ Trịnh Bồi, vậy nên khi được Bàng Kiêu điểm danh giải thích cho Tần Nghi Ninh, trong lòng những phụ tá lại càng nghĩ xa hơn. Cho dù có hoài nghi với Tần Nghi Ninh cũng phải tạm thời dằn lại.



Từ Vị Chi cũng thấy rất bất ngờ, và không lập tức lên tiếng.



Nhưng Tạ Nhạc thì trên đường đi đã có giao tiếp nhiều với Tần Nghi Ninh, tất có hiểu biết về nhân phẩm cũng như mưu lược của nàng, vậy nên thái độ hết sức cung kính: “Tần tiểu thư, về chuyện Định Bắc Hầu chặn đánh đội ngũ Đại Yên, ta nghĩ chỉ cần tiểu thư hiểu tình hình kinh đô thì chắc có thể tự hiểu được.”



Tần Nghi Ninh cười đáp: “Ta mới đến, thật sự chưa biết nhiều về tình hình, xin thỉnh giáo tiên sinh.”

Vietwriter.vn

Tạ Nhạc vội nói không dám, khách sáo bảo: “Tần tiểu thư là người Vương gia coi trọng, không phải người ngoài, vậy ta nói thẳng. Khi trước Vương gia đi theo Thánh thượng chinh phạt thiên hạ, chuyện người kết nghĩa huynh đệ với Thánh thượng, Định Bắc Hầu, tiểu thư có biết chứ?”



Tần Nghi Ninh cười gật đầu.



Tạ Nhạc liền nói: “Định Bắc Hầu này, giỏi mưu kế, tính lạnh nhạt, không giả lả với người ngoài, nhưng tình cảm với Vương gia xưa nay lại rất tốt. Lần này Định Bắc Hầu chặn đánh đội ngũ Đại Yên, nguyên nhân thứ nhất, có lẽ là có ý báo thù thay cho Vương gia.”



Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều kín đáo quan sát Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh cũng không thèm để ý, nói vẻ đã hiểu: “Cái chết của Bàng tướng quân khi xưa, đúng là do kế ly gián của phụ thân ta. Tuy bạo quân Bắc Ký đã có ý diệt trừ Bàng tướng quân từ trước, chẳng qua chỉ mượn kế này để thực hiện, nhưng suy cho cùng đây vẫn là mồi lửa dẫn tới tai họa. Trong mắt người ngoài, giữa Vương gia và Tần gia, và Đại Yên, đúng là có mối thù không đội trời chung.”



“Đúng là như vậy.” Thấy Tần Nghi Ninh thẳng thắn thế, Tạ Nhạc cười nói, “Tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định Vương gia sẽ giết người Tần gia để báo thù, trong đội ngũ hàng thần Đại Yên lại bất ngờ có người Tần gia, từ đó suy ra lần này Vương gia vẫn chưa báo thù thành công. Lúc đầu, khi Vương gia chưa kịp tiếp nhận thư đầu hàng của Yên Quận vương đã trở về kinh thành, đúng lúc gặp được Định Bắc Hầu về kinh báo cáo, vậy nên mới có chuyện về sau.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh gật đầu, nhưng trầm ngâm chốc lát thì lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.



“Không phải Tạ tiên sinh mới nói là, Định Bắc Hầu giỏi mưu, tỉnh trí, lại lạnh nhạt với mọi người ư? Nhưng hành động của hắn lần này thì quả thực không đúng với tính cách ấy.” Tần Nghi Ninh cau mày phân tích, “Một người bình tĩnh giỏi mưu kế, tại sao ngay trong lúc báo cáo xong xuôi trở về lại còn đi đường vòng, trở về chém giết những hàng thần rất quan trọng với Thánh thượng? Cho dù là muốn trả thù cho huynh đệ thì hành động của hắn cũng quá mức cực đoan, trực tiếp.”



Tần Nghi Ninh đã thầm biết được một vài tin riêng, kết hợp với lời Tạ Nhạc, lại hồi tưởng thêm tình cảnh khi ấy, tức khắc nhận ra điều không ổn.



“Hôm đó Định Bắc Hầu dẫn binh tới, để thủ hạ giả trang thành thổ phỉ, lệnh bọn họ xông vào đoàn người chém giết không phân biệt. Nếu nói hắn giết người nhà ta để báo thù cho phụ thân Vương gia, vậy hành động ấy đã quá nhiều sơ hở.”



“Nếu hắn chỉ có chút bản lĩnh như vậy, trước khi hành động không biết điều tra trước về tình hình địch, lại còn xúc động mất khôn, vậy đã không phù hợp với đánh giá bình tĩnh giỏi mưu của Tạ tiên sinh. Hơn nữa, nếu hắn thực sự là người như vậy, e hôm nay đã không thể đạt tới địa vị ngang bằng với Vương gia.”



Cả phòng chìm trong yên tĩnh, các phụ tá đều khựng lại trầm tư.



Đúng vậy, nếu Định Bắc Hầu đúng là người xúc động mất khôn như vậy, sao hắn có thể bình ổn cả phương Bắc, thống lĩnh mười vạn Long Tương quân mà địa vị vẫn sừng sững không đổ, trừ tước vị có hơi thấp hơn Bàng Kiêu nhưng địa vị và danh vọng thì lại không hề thua kém.

Bình luận

Truyện đang đọc