CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tì nữ ra đón có dung mạo thanh tú, mặc áo ngắn bằng da màu hồng nhạt, mép vạt áo và tay áo viền lông trắng, bên trong là áo bông màu xanh lục, trang phục có phần sạch sẽ thanh tú.



Tần Nghi Ninh liền đoán ra, đây là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh Lục phu nhân.



“Làm phiền ngươi rồi.” Tần Nghi Ninh mỉm cười gật đầu, được Ký Vân và Tiêm Vân dìu đỡ, đặt chân lên băng ghế gỗ, bước xuống xe ngựa.



Tần Nghi Ninh mặc một chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, bên trong là chiếc bối tử màu xanh da trời và váy bát phúc màu trắng, trang phục tuy vô cùng thanh nhã và giản dị nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ xinh đẹp sắc sảo của nàng.



Sau khi nhìn rõ, tì nữ kia hơi sửng sốt, vội mỉm cười uốn gối thi lễ: “Thảo nào phu nhân luôn khen Tần tiểu thư dung mạo khuynh thành, hôm nay nhìn thấy, đúng là tươi đẹp như trăng rằm.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, chỉnh lại làn váy, mỉm cười nói: “Thánh thượng như vầng dương chói lọi, Hoàng hậu như trăng sáng, nhật nguyệt cùng chiếu rọi, ta chẳng qua là ánh nến nhỏ nhoi, nào dám nhận lời khen ngợi như vậy?”



Tì nữ nghe vậy, toát mồ hôi lạnh.



Vị Tần tiểu thư này quả nhiên không hổ là con gái của danh thần Tần Hòe Viễn, cách đối nhân xử thế quá nhanh nhạy và cẩn thận.



Vốn là tì nữ cũng không ý gì, chỉ là không cầm lòng được muốn khen lấy lòng thôi, nhưng bị Tần Nghi Ninh nói như vậy, biết là mình lỡ lời.



Tì nữ không dám trì hoãn nữa, liền cười dẫn Tần Nghi Ninh vào phủ.



Khi vào phủ Trung Dũng Hầu, Tần Nghi Ninh mới phát hiện, người đi lại trong phủ không có ai lớn tuổi, vả lại các tì nữ mà nàng nhìn thấy đều trẻ tuổi xinh đẹp, các thiếu niên sai vặt đều có dung mạo đoan chính.



Nghĩ tới lời đồn về Lục phu nhân và dung mạo của nàng ta, Tần Nghi Ninh đã lờ mờ hiểu ra.



Đi một mạch qua hòn non bộ và hành lang tới chính sảnh, trước cửa có hai gã sai vặt trẻ tuổi mặc đồ xanh coi giữ.



Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày, rốt cuộc đây là yến hội gì? Nếu chỉ mời nữ tử, sao lại có gã sai vặt ở chỗ này phục vụ?



Tần Nghi Ninh thản nhiên vào cửa, cởi áo lông cáo đưa cho Tiêm Vân, ra hiệu Tiêm Vân chờ ở bên ngoài, còn mình dẫn Ký Vân theo tì nữ dẫn đường đi vào cửa chính, vòng qua tấm bình phong ngọc lưu ly, đi tới một phòng khách rộng rãi, không khí trong phòng ấm áp như giữa mùa xuân.



Trong phòng trải thảm Ba Tư đỏ thẫm, trong lư hương giữa phòng đốt nhang hoa bách hợp, mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt phảng phất trước mũi.



Lục phu nhân và Trưởng Công chúa An Dương đã ngồi ngay ngắn bên cái bàn dài ở vị trí chủ nhà.



Hai bên cái bàn dài này, bày hai cái bàn khác, đã có ba cô gái trẻ ngồi vào, phía bên trái để trống, hiển nhiên là dành cho Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, bước tới mỉm cười hành lễ với Trưởng Công chúa An Dương.



“Tham kiến Trưởng Công chúa.”



Lý Hạ Lan vốn quen nhìn thấy những phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm kỹ càng, đột nhiên nhìn thấy Tần Nghi Ninh ăn mặc đơn sơ giản dị mà dáng vẻ băng cơ ngọc cốt lại càng nổi bật thì con ngươi liền co lại.



Tuy nhiên nàng chỉ thất thần trong chớp mắt, rồi liền nhã nhặn cười nói: “Tần muội muội tới rồi. Muội không nên đa lễ như vậy, hôm nay là Lục tỷ tỷ làm chủ.”



Tần Nghi Ninh liền hành lễ với Lục phu nhân: “Tiểu muội mới đến, nhưng Lục phu nhân không ghét bỏ, hôm nay còn mời đến, muội thực sự rất cảm kích.”



Lục phu nhân liền hờ hững “Ừ” một tiếng, chỉ vào chỗ ghế trống bên trái, nói: “Ngồi xuống đi, khách mời hôm nay cũng không phải là người ngoài. Tần muội muội vừa đến kinh thành, có lẽ không hiểu rõ chuyện ở đây, chỉ mấy tỷ muội chúng ta tụ tập ở đây, làm quen một chút.”



“Dạ, đa tạ Lục phu nhân.”



Tần Nghi Ninh liền ngồi xuống chỗ trống kia.



Lục phu nhân mỉm cười, giới thiệu nàng với ba người kia.



Người phụ nữ có vóc dáng đẫy đà, tuổi chừng ba mươi, có chồng kinh doanh ở bên ngoài, bởi vì chồng nàng ta họ Thôi, mọi người gọi nàng là Thôi Lục thị.



Người có dung mạo thanh tú, vẻ đẹp đang ở thời kỳ chín muồi nhưng khuôn mặt u sầu, là Thái phu nhân, vốn đã thủ tiết nhiều năm.



Người phụ nữ còn nhỏ tuổi, là em gái của Lục phu nhân, nhưng vì chưa nghe giới thiệu tên, Tần Nghi Ninh tạm thời thầm gọi nàng ta là tiểu Lục thị.



Người đang ngồi, trừ nàng ra, một người là chị ruột của Lục phu nhân, một người là em gái của Lục phu nhân, còn có một vị Trưởng Công chúa An Dương, một vị Thái phu nhân, Tần Nghi Ninh liền nhìn ra được, yến hội ngày hôm nay hẳn là cách thể hiện ý tốt của chi Lục gia của Lục phu nhân đối với việc Tần gia gia nhập kinh thành.



Mặc dù cũng không biết về sau Lục gia và Tần gia có đứng ở hai phía đối lập hay không, việc làm ra vẻ thân thiện hôm nay, cũng vẫn cần thiết.



Như vậy chắc hẳn người của Lục gia cũng đã có sự an bài đối với phụ thân của nàng rồi.



Tần Nghi Ninh còn đang nghĩ ngợi, Lục phu nhân đã mỉm cười lên tiếng: “Hôm nay ta mời Tần muội muội tớ đây, trước hết là để tỷ muội chúng ta nhận biết nhau. Thứ hai là ta thấy muội muội tình cảnh long đong, dung mạo quyến rũ, ta cảm nhận sâu sắc rằng muội và ta chính là người đồng đạo, nên có lòng muốn kết giao với muội muội.” So với giọng điệu giương cung bạt kiếm không chút khách khí lần trước, lần này giọng nàng ta đã khác nhiều.



“Đúng vậy.” Thôi Lục thị cười gật đầu nói: “Ta vốn nghĩ, không có nhiều nữ tử có dung mạo và phẩm chất như muội muội của ta và Trưởng Công chúa An Dương, hôm nay vừa nhìn thấy Tần muội muội, ta mới hiểu được vì sao trước kia Trung Thuận thân vương say mê muội như vậy. Đừng nói nam nhân, chính ta nhìn thấy muội cũng đều cảm thấy xương cốt như mềm đi.”



Nghe những lời nói đó, Tần Nghi Ninh cảm thấy hơi kỳ cục, nhưng vì nàng không biết người này, không tiện nhiều lời, cũng chỉ cười cười.



Lục phu nhân nhướng mày cười, giơ bàn tay ngọc lên vỗ tay ba cái hoan nghênh.



Sau một khắc, liền có tiếng nhạc du dương vang lên.



Tần Nghi Ninh nhìn về hướng phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện sau bức rèm che đỏ thẫm rũ xuống trụ hành lang, đã có nhạc công chờ sẵn.



Trong tiếng nhạc du dương, vài vũ cơ mặc y phục bằng lụa mỏng thong thả bước đến, nhẹ nhàng bắt đầu nhảy múa, ai nấy bước chân mềm mại như bước trên hoa sen.



Lập tức, có mấy nam tử bước vào phòng.



Những nam tử này mặc trang phục khác nhau, vóc người dung mạo khác nhau, thế nhưng ai nấy đều là mỹ nam, tướng mạo đẹp đẽ, khí chất xuất chúng. Có người cao gầy nho nhã, cũng có người thân hình cao to, lại có hai thiếu niên tuấn tú giống nhau như đúc, một người mặc đồ đỏ, một người mặc đồ trắng, thoát tục như hồng mai, bạch mai.



Tần Nghi Ninh không rõ lắm vì sao có nhiều nam tử như vậy đến đây, trong lòng càng không thích bữa tiệc này.



Xem ra vị Lục phu nhân này đúng là không đếm xỉa phép tắc, lễ giáo gì cả, tiệc dành cho nữ, sao lại cho phép nam giới tham gia?



Lục phu nhân thấy những người này tới thì mỉm cười chỉ vào một thanh niên vóc dáng cao to, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mặc áo tay hẹp màu trắng bạc, nói: “Còn không rót rượu cho Trưởng Công chúa?”

Vietwriter.vn

Lại chỉ vào một người thanh niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, mặc áo trắng, trông như văn sĩ nho nhã, nói: “Cũng rót đầy cho Tần tiểu thư.”



Thư sinh áo trắng nho nhã kia mỉm cười, liền tới bên cạnh Tần Nghi Ninh, bàn tay với những ngón tay trắng nõn, thon dài nâng bình ngọc lên, rót đầy rượu vào chén bằng thanh ngọc, sau đó tự ý ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh thản nhiên như không, nhìn thấy thanh niên có vóc dáng rất giống Bàng Kiêu ngồi bên cạnh Trưởng Công chúa An Dương, tay trái cầm bình rót rượu, cánh tay phải vô cùng thân thiết đặt trên lưng ghế phía sau Trưởng Công chúa An Dương. Hắn ta có cử chỉ mạo phạm như vậy nhưng Trưởng Công chúa An Dương chỉ đỏ mặt, e thẹn liếc nhìn phía bên gương mặt của chàng trai kia, rồi lập tức cúi đầu.



Rốt cuộc Tần Nghi Ninh đã hiểu những người này tới đây làm cái gì rồi!



Giống như nam tử bàn chuyện, có kỹ nữ hầu hạ một bên!



Thì ra Lục phu nhân mời nàng tới dự tiệc với mục đích thế này đây!



Nàng là một cô gái chưa chồng, Lục phu nhân lại có ý định xấu xa như vậy!



Nhớ lại lời mở đầu lúc nãy của Lục phu nhân, Tần Nghi Ninh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ.



Tất nhiên là những người này nghĩ trong đầu, dù sao nàng đã từng bị Bàng Kiêu “cướp đoạt”, hẳn là đã sớm biết “mùi đời”! Vả lại, Bàng Kiêu cưỡng ép nàng thô bạo như vậy, hẳn là nàng không thích loại đàn ông cao to, mạnh mẽ, do đó bọn họ bố trí một người thư sinh nho nhã tới hầu hạ nàng.



Mà việc Trưởng Công chúa An Dương thích Bàng Kiêu cũng không phải là bí mật, do đó Lục phu nhân bố trí một người có vóc dáng giống Bàng Kiêu tới hầu hạ nàng ta.



Nàng nên khen Lục phu nhân tâm tư tinh tế sao?



“Tần tiểu thư.” Thanh niên nho nhã bên cạnh thấy Tần Nghi Ninh không uống rượu, liền bưng chén rượu lên, mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, trong đôi mắt nâu nhạt tràn ngập tình cảm ấm áp có thể làm tan rã tuyết đêm đông: “Tần tiểu thư, mời uống một chén. Đây là rượu ủ từ trái cây chuẩn bị riêng cho tiểu thư, độ rượu không cao, mà nhẹ nhàng ngon miệng.”



Tần Nghi Ninh khẽ mím môi, bàn tay đẹp đẩy ra chén rượu mà thanh niên kia đưa tới bên môi nàng, lãnh đạm nói: “Không cần đâu.”



Rượu không ra rượu, tiệc không ra tiệc, Lục phu nhân dám an bài những nam tử này đến tiếp rượu, thứ rượu này nàng còn dám dùng?



Thanh niên kia ngơ ngẩn nhìn gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp của Tần Nghi Ninh, không ngờ nàng lại cự tuyệt mình, do đó không kịp đề phòng, chén rượu bị đổ lên tay áo và vạt áo.



Động tĩnh phía bên này lập tức kinh động đến người ở vị trí thủ vị.



Lục phu nhân đang hé đôi môi đỏ mọng đón lấy một múi quýt do thiếu niên mặc áo đỏ dùng miệng đút cho mình, nhu mì dựa vào lòng thiếu niên mặc áo trắng, nghe tiếng liền giận dữ nhìn về phía Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh đứng lên, hai tay nắm lại đặt ở trước ngực, hướng về phía Lục phu nhân và Lý Hạ Lan, vái chào, nói: “Cảm tạ ý tốt của Lục phu nhân và Trưởng Công chúa An Dương, nhưng trong nhà tiểu nữ còn có việc, hôm nay không tiện ở lâu, xin cáo từ trước.”



Dứt lời, nàng quay đầu lại gọi Ký Vân đang mặt đỏ tới mang tai, rồi liền xoay người rời đi.



Lục phu nhân lập tức ngồi thẳng người lên, hung tợn vỗ bàn: “Tần thị, ngươi dám làm ta mất thể diện sao? Ngươi mà dám bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng trách ta vô tình!”



Tần Nghi Ninh cười nhạt, quay đầu lại nghiêm khắc nhìn Lục phu nhân và Lý Hạ Lan: “Chẳng lẽ ta sợ lời hăm dọa đó? Huống hồ ta và ngươi chỉ vừa quen biết, nào có tình cảm gì? Ta thật sự muốn hỏi Trưởng Công chúa An Dương, Định Bắc Hầu có biết việc người tới dự bữa tiệc này không?”



“Ngươi!” Nghe nàng hỏi, Lý Hạ Lan giận dữ, nhưng trong lòng cũng hốt hoảng, bắt đầu có cảm giác có tội, nhưng lời lẽ nói ra trái ngược với suy nghĩ trong đầu: “Ngươi làm bộ thanh cao cái gì nào! Chẳng qua là thứ tàn hoa bại liễu đã bị Kiêu ca ca chơi chán, hôm nay cho ngươi cơ hội nếm thử thế nào là tư vị dịu dàng, ngươi lại không biết tiếp nhận!”



Gương mặt Tần Nghi Ninh lạnh như băng, nói: “Như vậy là Trưởng Công chúa muốn nếm thử tư vị của nam nhân cao lớn, uy mãnh, nên mới tìm một người như thế sao?”



“Ngươi vô sỉ!” Bị chọc trúng chỗ đau, Lý Hạ Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt đã tràn mi.



Nam tử có vóc người giống như Bàng Kiêu vội vàng ôm Lý Hạ Lan, kề tai nàng ta khẽ an ủi.



Tần Nghi Ninh nhìn mấy người trong phòng, lại nhìn Lý Hạ Lan, nói: “Chẳng qua là ngươi lừa mình dối người mà thôi, khí chất, dung mạo đều không giống, ngươi có thể nếm trải được gì? Huống chi, hiện giờ ngươi làm như vậy là hạ thấp thân phận của mình! Ta đã nói hết lời, mời các vị tự hưởng thụ đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc