CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 528BỊ BỆNH

"Đại ca Đại tẩu cũng vì lạc mất con nên đau lòng quá, huống hồ bây giờ tình hình triều chính còn đang lúc căng thẳng, hiện Đại ca còn là người được Thánh thượng nhắm trúng để đưa nhập các, bao nhiêu con mắt các phe phái đang chằm chằm nhìn vào từng cử động của huynh ấy, nếu ngộ nhỡ sơ sẩy việc gì thì e sẽ phải mất mạng. Con không có bản lĩnh, chỉ làm được một chức quan nhỏ ở bộ Lễ, chứ nếu có bản lĩnh thì đã có thể giúp được cho đại ca.”



“Mẫu thân, một nhà ta không phải hai nhà, những năm nay Đại ca Đại tẩu đã trả giá bao nhiêu vì nhà mình, trong lòng mọi người đều rõ cả. Con và cả nhà Tam đệ đều rất cảm kích, mẫu thân đừng nên nhắc lại chuyện này nữa, ồn ào khiến Đại ca không vui mà lại khiến huynh ấy thêm phân tâm.”



Lão Thái quân buồn lắm.



Giờ bà đã nhìn rõ Tần Hòe Viễn thật rồi, cảm thấy đó không còn là đứa con hiếu thảo mình yêu cầu gì thì sẽ làm hết như thế nữa. Bà dành tất cả tình cảm và yêu quý cho người con trai này, thậm chí bỏ quên hai đứa con thứ nhiều năm như thế.



Bây giờ đang lúc đau lòng, chẳng phải vẫn là do con thứ tới dỗ?



Hơn nữa lời Nhị lão gia vừa nói thực sự cũng đã cho Lão Thái quân bậc thang leo xuống.



Bà không thể tìm được lý do bỏ Tôn thị, cũng không dám thật sự làm gì con trưởng, về sau còn phải dựa vào con nên chỉ đành nuốt cơn giận này vào.



Nếu bây giờ không nói thêm gì nữa, mọi người đều sẽ cảm thấy là bà già này phải nhường Tôn thị.



Thế là Lão Thái quân lau nước mắt, không mắng chửi người thêm, cũng không nhắc việc bảo Tần Hòe Viễn bỏ Tôn thị. Dù sao bà cũng đã nhận ra được là Tần Hòe Viễn sẽ không nghe lời.



Mắt thấy vài ba lời của Nhị lão gia dỗ được Lão Thái quân, Tôn thị đang khóc trong lòng mình cũng nguôi bớt, Tần Hòe Viễn mới được thả lỏng phần nào.



“Mẫu thân.” Tần Hòe Viễn vỗ vai Tôn thị, quay lại nói: “Người đã có tuổi rồi, nên chú trọng bảo dưỡng sức khỏe, về sau bất kể là việc nội trợ hay việc lặt vặt trong nhà, kể cả việc hôn sự của con cháu và những chuyện linh tinh trong phủ nó cũng không cần phải bận tâm tới. Người chỉ cần chăm sóc tốt cho sức khỏe mình, sống lâu trăm tuổi, để con cháu được hiếu thuận với mình thật lâu là được.”



Một câu nói của Tần Hòe Viễn khiến Lão Thái quân lại đỏ mắt hét ầm lên: “Đồ con bất hiếu này! Mi muốn tạo phản rồi hả!”



Tần Hòe Viễn nói thế là tức nghiêm khắc cảnh cáo Lão Thái quân, ý bảo bà ta hãy yên phận sống tốt những ngày tuổi già của mình, không được tiếp tục nhúng tay vào việc của con cháu, cũng không cần bà ta nhúng tay vào việc sinh kế tiền bạc trong nhà.



“Mẫu thân, con sẽ dừng lời ở đây. Nếu mẫu thân thực sự coi thường nhà con thì nhà con cũng chỉ đành dọn ra ngoài.”



Tần Hòe Viễn lại hành lễ nói: “Người mới tới trong phủ vừa rồi là Thánh thượng. Thánh thượng đã sinh lòng nghi ngờ với con. Phải nơm nớp lo sợ trên triều đình, con đã mệt mỏi lắm rồi. Con chỉ muốn về nhà có thể yên tâm thả lỏng tinh thần, không muốn gặp chuyện thêm nữa. Mong mẫu thân thông cảm.”



Dứt lời liền kéo luôn Tôn thị đi ra ngoài.



Để lại cả đám người bị tin tức Thánh thượng đích thân tới, còn phái người hành động như tịch biên gia sản ngớ người rúng động.



Vừa rồi Nhị lão gia không ra đằng trước, cũng không thấy Lý Khải Thiên nên đến bây giờ mới biết tin tức này.



Lão Thái quân sợ run cả người, tóm chặt tay Nhị lão gia: “Con, huynh trưởng con mới nói là… Không đúng, đám người kia rõ ràng tới để lục soát gia đình thông gia, làm sao có thể là do Thánh thượng dẫn người tới lục soát?”



Nhị lão gia cũng nhất thời bị tin tức này đánh cho ngớ người không kịp làm gì, đứng lên nói: “Mẫu thân, tình hình trên triều bây giờ thực sự nguy ngập, con đi bàn bạc đối sách với Đại ca trước đã, người hãy giữa sức khỏe, đừng có khóc nữa.”



“Được được được, con đi nhanh đi!” So với việc tranh cao thấp với con dâu, Lão Thái quân quan tâm tính mạng mình hơn hẳn, liền vội khoát tay liên mồm giục Nhị lão gia rời đi.



Nhị lão gia liền dẫn Nhị phu nhân cùng đi ra.



Tới ngoài hàng hiên, thấy những hạ nhân trong sân đều đã đứng cách khá xa, Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh cũng đứng ở góc hàng hiên nói chuyện riêng, không dám đến gần.



Nhị lão gia mới nhỏ giọng dặn Nhị phu nhân: “Để ý mẫu thân, đừng để người gây thêm chuyện nữa. Sự việc lần này không bình thường, để ta đi hỏi Đại ca xem sao.”



Nhị phu nhân thấp giọng nói: “Tôi cũng đâu dám, ngộ nhỡ nói thêm một câu, mẫu thân lại bảo ông bỏ tôi thì sao.”



Nhị lão gia tức giận trừng mắt, hừ một tiếng: “Bậy bạ!” Liền quay người nhanh chân rời đi.



Nhị phu nhân hít một hơi thở giá lạnh ngày mùa đông, hà mấy hơi liền vào lòng bàn tay, nhớ tới những lời Tôn thị mắng Lão Thái quân vừa rồi, nhất thời chỉ cảm thấy sảng khoái tận tim gan.



Bà đã không ưa thái độ kệch cỡm ấy của Lão Thái quân từ lâu, cơ hồ mỗi một câu mắng của Tôn thị đều là tiếng lòng của bà. Không chỉ riêng Tôn thị thương nhớ Tần Nghi Ninh, đến cả Nhị phu nhân cũng còn nhớ được cái tốt của nàng. Con người không phải cỏ cây, người có thể không nhớ ân nghĩa mà tầm nhìn lại hạn hẹp như Lão Thái quân thật sự không nhiều.



Nhị phu nhân đứng ở ngoài một hồi rồi mới đi vào bên trong, lại thấy Hàn Nhị nãi nãi đang hầu hạ bên cạnh Lão Thái quân, thấy bà ta cũng ung dung vui vẻ nên không tới gần, chỉ ngồi xuống ngồi đất sưởi ngay tại phòng ngoài, nhận ly trà tỳ nữ đưa tới đặt trong tay để sưởi ấm.



Thư phòng ngoài tiền viện, Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia, Tam lão gia, Tần Hàn, Tần Vũ cùng tụ tập lại với nhau, nói chuyện Lý Khải Thiên mới tới vừa rồi.



Tần Hòe Viễn thấp giọng nói: “Bàng Kiêu dẫn phủ binh đi tìm Nghi tỷ nhi rồi. Thánh thượng nghi ngờ Bàng Kiêu muốn đi cấu kết với quân Long Tương, mưu đồ gây rối nên vội vàng thay thường phục tới Vương phủ, lại không thấy cả nhà thông gia nên mới hoài nghi nhà chúng ta rồi tới tìm.”



“Thì ra là vậy.” Tần Hàn nói, “Không ngờ Bàng Kiêu lại có lòng như thế.”



Tần Vũ cũng khen, “Đúng vậy, Bàng Kiêu còn vì Tứ muội mà kháng chỉ nhiều lần.”



Nhị lão gia và Tam lão gia thì không thoải mái được như hai người trẻ tuổi.



Nhị lão gia im lặng, trong lòng tính toán tình hình hôm nay.



Tam lão gia thì rầu rĩ nói: “Thánh thượng tìm tới nhà ta, không lục soát được người thì có thể tin chúng ta được không? Chuyện lần này, nếu bảo Đại ca không tham dự thì e Thánh thượng nhất định sẽ không tin.”



Tần Hòe Viễn cười méo xệch: “Đúng vậy, nhưng bây giờ dù Thánh thượng hoài nghi ta song vẫn không tìm được chứng cứ gì chứng minh ta giấu cả nhà thông gia. Hơn nữa dù Thánh thượng có bắt được thì cũng sẽ không làm gì họ, nhiều lắm chỉ giam lỏng trong cung làm con tin.”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Nhưng nếu không bị giữ làm con tin, Bàng Kiêu ở ngoài cũng có thể yên tâm làm việc. Việc này không có gì là không tốt.” Tam lão gia vui vẻ nói: “Đại gia không cần lo lắng, Bàng Kiêu có bản lĩnh, hắn chịu đi tìm Nghi tỷ nhi thì tới tám phần là Nghi tỷ nhi sẽ không sai. Còn Thánh thượng, nếu hoài nghi thì cứ để hắn hoài nghi, dù sao chúng ta người ngay không sợ bóng nghiêng, cũng đâu có chứa chấp nhà họ, kệ Thánh thượng nghĩ sao chả được.”



Nhị lão gia suy nghĩ một lát rồi nói: “Nói thì tuy nói thế, nhưng chỉ e từ nay Thánh thượng sẽ nghi kỵ Đại ca, không tin tưởng huynh nữa.”



Tần Hòe Viễn nghe thì không khỏi bật cười: “Đừng lo, tuy Thánh thượng không hoàn toàn tin ta nhưng vẫn còn có chỗ cần dùng tới, tạm thời phủ nhà chúng ta vẫn không có chuyện gì. Chẳng qua là mấy ngày tới nên suy nghĩ ổn thỏa về đường lui.”



“Đường lui?” Nhị lão gia và Tam lão gia đồng thanh.



Tần Hòe Viễn thở dài nói: “Đúng vậy. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tới nay thực sự ta đã chịu thiệt một lần học khôn một lần rồi.”



Nhớ tới chuyện thích khách diệt môn khi ở Đại Yên, tất cả mọi người đều thấy lòng rét lạnh, toàn thân bứt rứt không thoải mái. Bầu không khí lại trở nên kìm nén.



Nhất là Tần Vũ và Tam lão gia, cả hai người đều mất đi thê tử, Tam lão gia còn mất cả con trai trưởng.



Tâm trạng mọi người đều vô cùng đau khổ kìm nén.



Tần Hòe Viễn thở dài nói: “Sống trong thời loạn, chúng ta chỉ có thể cố gắng tiến lên, chuẩn bị tốt tất cả mọi mặt từ đó tiếp tục tiến tới trước. Không sao, ta sẽ cẩn thận chú ý tình hình bên ngoài, kiểm soát tất cả trong tay. Mọi người không cần lo lắng.”



“Được. Đại ca làm việc xưa nay ta luôn yên tâm.”



“Con cũng vậy, mỗi lần Đại bá phụ luôn có thể chọn được phương hướng biện pháp chính xác nhất. Bọn con đều rất yên tâm.”



Thấy hai người em trai và hai đứa cháu trai tin tưởng mình như vậy, Tần Hòe Viễn bất giác nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.



Trong lòng ông lại đang lặng lẽ cầu nguyện, cầu mong Nghi tỷ nhi còn đang bình an, cầu mong Bàng Kiêu hãy mau chóng tìm được con gái. Sau khi tìm được, cho dù mãi mãi lưu lạc chân trời cũng còn tốt hơn quay về để làm vật hy sinh cho chiến tranh.



***



Còn về Tần Nghi Ninh đang được người nhà nhung nhớ, giờ phút này nàng không hề ổn chút nào.



Địa hình của vùng sa mạc không người biến đổi trời vực chỉ trong chớp nhoáng, một giây trước là núi cao mà ngủ một giấc đã biến thành bình địa. Hơn nữa hiện đang mùa đông, nhiệt độ ban ngày không mấy cao nhưng nhiệt độ ban đêm lại vô cùng lạnh lẽo.



Tuy họ mang theo đầy đủ nước và lương thực song phải băng qua sa mạc như vậy, cộng thêm kể từ khi từ chối đề nghị dẫn mình đi của Tào Vũ Tình để theo các tộc nhân dấn sâu vào hoang mạc, Tần Nghi Ninh đã ôm tâm lý liều mạng, bất luận là về thân thể hay trên tinh thần, sự nhẫn nại của nàng cũng đã gần đến cực hạn.



Nhất là sau khi suy nghĩ trở nên thông suốt, cũng hiểu rõ là có lẽ mình sẽ phải bỏ mạng tại đây, sợi dây thần kinh luôn căng thẳng trong đầu Tần Nghi Ninh tựa như bỗng nhiên đứt gãy, cơ thể cũng ngày một suy nhược, tựa như biết bao thương tổn tạo thành do mấy lần liên tiếp bị thương đều đã bị cơn bệnh này dẫn ra hết.



Nhưng may mắn là do lần này có mang theo quân nhu quân bị, dọc đường đi mọi thứ vẫn đang dần tiêu hao nên sau khi Tần Nghi Ninh bị bệnh, các tộc nhân đều vô cùng lo lắng, thành thử đã hợp lực dành ra một chiếc xe đẩy cho nàng nằm.



Tần Nghi Ninh khoác áo bông thật dày, một mình nằm trên xe đẩy, khi thì tỉnh táo khi thì mê man.



Lục Hành và A Nhĩ Hán đại thúc một trái một phải đi bên xe ngựa, dùng khăn quàng che kín miệng mũi, híp mắt chống lại gió cát, cùng lo lắng nhìn Tần Nghi Ninh.



“Bây giờ cũng không biết chúng ta đã tới đâu rồi nữa. Cứ tiếp tục như vậy, ta sợ tộc trưởng sẽ thật sự không qua khỏi.”



Sau sự kiện không rời không bỏ lần này, khi không có ai A Nhĩ Hán đại thúc đều gọi Tần Nghi Ninh và Lục Hành là tộc trưởng.



Lục Hành nói: “Bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác, chúng ta đã cho nàng uống thuốc rồi, chỉ là điều kiện trong sa mạc quá khốc liệt nên việc khôi phục mới hơi bất lợi thôi.”



“May mà còn có xe ngựa.” A Nhĩ Hán đại thúc thở dài.



Tra Can Ba La nhổ phì phì mớ cát trong miệng, nói: “Không thì chúng ta quay đầu trở về? Đưa tộc trưởng ra khỏi sa mạc? Hoàn cảnh bên ngoài chắc chắn sẽ tốt hơn ở trong này nhiều lắm.”



Lục Hành cười khổ nói: “Mọi người cho là ta không muốn hay sao? Khi chúng ta tiến vào sa mạc, truy binh đã tới rất gần rồi. Bọn chúng đuổi sát theo hướng đi của chúng ta, tận khi mắt thấy chúng ta tiến vào sa mạc rồi mới không dám vào theo. Trong tình huống như vậy, chắc chắn bọn chúng sẽ không dám trở về phục mệnh với Khả Hãn mà nhất định là sẽ ở lại bên ngoài sa mạc ôm cây đợi thỏ.”



A Nhĩ Hán đại thúc cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta dẫn theo tộc trưởng cũng không tiện chạy đi. Đối phương toàn là kỵ binh tinh nhuệ, chúng ta ở trong sa mạc cho dù có ăn có uống thì tiêu hao vẫn rất lớn, nếu còn đi ra ngoài cứng đối cứng với đám khỏe mạnh cường tráng kia thì e là không chiếm được lợi gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc