CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh không ngờ phụ thân lại hỏi thẳng nàng chuyện này.



Nàng là một cô nương chưa lấy chồng, nói về chuyện này với cha, thật sự là xấu hổ đỏ mặt.



Thấy Tần Nghi Ninh ngượng ngùng như vậy, Tần Hòe Viễn mỉm cười, nói: “Con đã lớn rồi, tình huống nhà chúng ta lại đặc thù, hơn nữa tính tình của mẫu thân con cũng không thích hợp tham dự chuyện triều đình, hôn sự của con không thể tách rời với sự việc trong triều, với thân phận và địa vị hiện tại của ta, con lại là con gái duy nhất của ta, thì hôn sự của con, không tránh khỏi vi phụ phải làm chủ cho con.”



“Dạ, tất cả con đều nghe theo an bài của phụ thân.” Tần Nghi Ninh nhu thuận gật đầu.



Tần Hòe Viễn cười nói: “Vậy thì vi phụ cho con là Thái tử phi, con cũng đồng ý?”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh giật mình, cũng không hiểu vì sao chợt cảm thấy khổ sở, nhưng vẫn gật đầu: “Chỉ cần phụ thân cảm thấy hôn sự thích hợp, đương nhiên con nghe lời phụ thân.”



Từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân đều do cha mẹ mai mối, nàng không thể bởi vì theo đuổi hạnh phúc của mình mà không đếm xỉa đến người nhà của mình. Thường ngày nàng hưởng thụ lợi ích do Tần gia mang lại, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại không chịu vì người nhà mà nỗ lực một chút, vậy thì nàng có ra gì?



Tần Hòe Viễn bất chợt muốn trêu nàng một chút, liền vừa dò xét vẻ mặt của nàng, vừa nói: “Thái tử điện hạ đối nhân xử thế khoan dung, mặc dù về mặt chính trị cũng không thật giỏi, nhưng cũng đủ khả năng làm một vị Hoàng đế gìn giữ cái đã có. Hắn toàn tâm toàn ý với con, sau khi biết tin Hoàng thượng và Hoàng hậu muốn giết con, cũng đã tới báo trước cho con biết, ta nghĩ hắn thật lòng với con.”



Tần Nghi Ninh khẽ mím môi, gật đầu nói: “Phụ thân nói rất đúng. Quả thật Thái tử điện hạ có ưu điểm của hắn, chỉ có điểu, thứ nhất, hắn làm một vị vua gìn giữ cái đã có, có giữ thành công cũng không tránh khỏi quá yếu rồi.”



“Thứ cho lời nói của con đại bất kính và phạm thượng. Hiện nay thiên hạ đại loạn, cuộc sống thái bình của Đại Yên cũng chỉ tạm thời, cho dù không có kẻ thù bên ngoài thì vẫn phải chấn chỉnh xu hướng tham ô thối nát trong triều, cũng phải cứu giúp cảnh sống lưu lạc của dân chúng. Nhưng bản thân Hoàng thượng chỉ ham mê hưởng lạc, không để ý đời sống của người dân, con thấy nếu nghĩ tới việc trông mong Hoàng thượng chăm lo việc nước, còn không bằng trông mong ông ta sớm về tới Tây Thiên.”



“Mà với năng lực của Thái tử, giao cho hắn một cục diện to lớn và rối rắm như vậy, chỉ sợ hắn hoàn toàn không làm nổi, huống chi bên ngoài còn có Tác - ta, Đại Chu nhìn chằm chằm. Theo thiển ý của con, tốt nhất là Tần gia chúng ta nên sơm chuẩn bị đường lui. Cho dù phụ thân vì nước hy sinh, không quan tâm thân mình, nhưng phụ thân cũng phải lo lắng cho mấy người lão Thái Quân.”



“Bài học bằng máu của phủ Định Quốc công ở ngay trước mắt, cho dù chúng ta không sợ chết, nhưng cũng không thể đi tìm lấy cái chết vì loại người ngu ngốc, không có năng lực như thế. Bởi vậy, con không tán thành việc ràng buộc thêm một bậc nữa đối với hoàng gia.”



Từ lâu Tần Hòe Viễn đã biết Tần Nghi Ninh tư duy mẫn tiệp, suy nghĩ rõ ràng, có thể đoán trước chiều hướng phát triển của sự việc trong triều, cũng rất chính xác khi chỉ ra sai lầm, khuyết điểm cần phải sửa chữa.



Chỉ có điều, hôm nay trực tiếp nghe nàng thẳng thắn nói ra, cảm nhận của ông đương nhiên khác trước.



Mặc dù lời lẽ xem thường hoàng gia là đại bất kính, nhưng Tần Hòe Viễn phải thừa nhận, Tần Nghi Ninh nói rất đúng, cảm nhận như thế, hầu như bất cứ lúc nào một người chìm nổi ở chốn triều trung như ông đều có.



Tần Hòe Viễn cũng muốn ngăn cơn sóng dữ, muốn đưa Thái tử lên ngôi, chấn chỉnh xu hướng lệch lạc của Đại Yên trở thành tề chỉnh.



Đáng tiếc là năng lực Thái tử đều bộc lộ ở trong thư họa, chứ hắn không có tài về chính trị.



“Tiểu nha đầu này thật là, vi phụ muốn nói với con về hôn sự của con, nhưng con lại sử dụng quan hệ trong triều chính để phủ định Thái tử.”



Tần Nghi Ninh đỏ mặt, cười nói: “Cũng không phải con nói bậy. Nếu hôn sự của con có thể vì việc triều chính mà quyết định, thì vì sao không thể bởi vì triều chính mà phủ quyết? Phụ thân là người trong triều đình, đương nhiên con sẽ liên lụy trong đó, những điều này đều là chuyện phải lo lắng.”



“Nói như vậy có nghĩa là, trong lòng con nghiêng về phía Trung Thuận Thân Vương?” Tần Hòe Viễn tò mò hỏi.



Trước câu hỏi này, Tần Nghi Ninh cảm thấy hơi thở khựng lại, một lúc sau nàng mới nói: “Trước tiên phụ thân thay con khước từ Thái tử là chuyện quan trọng hơn. Về những chuyện khác, cứ đi một bước xem một bước.”



Tần Hòe Viễn nghe tiếng hiểu lòng, liền mỉm cười: “Con quá thông minh, rõ ràng là con không thích Thái tử, cũng không muốn vi phụ đính ước hôn sự của con với người khác, cho nên mới nói cái gọi là đi bước nào hay bước nấy.”



Mặt Tần Nghi Ninh càng đỏ hơn.



Nàng rất không muốn thừa nhận mình có một chút rung động đối với Bàng Kiêu. Thế nhưng khi cha nàng chính thức đề cập hôn sự của nàng, nàng lại không tự chủ được mà so sánh những người đó với Bàng Kiêu, cuối cùng so sánh một chút về sự tài hoa của Thái tử và Bàng Kiêu, những kẻ con dòng cháu giống khác thì càng không cần phải nói, nàng chưa bao giờ nhìn tới.



Thế nhưng tuy nói như vậy, nàng cũng phải chấp nhận hiện thực.



“Yên tâm đi.” Tần Hòe Viễn thu hồi vẻ vui đùa, nói: “Con cho là đại thần trong triều, còn có người dám thay mặt con cháu trong nhà tới hỏi cưới con sao?”



“Ý phụ thân là sao?” Trong lúc nhất thời Tần Nghi Ninh chưa kịp phản ứng.



Tần Hòe Viễn bật cười: “Bởi vậy mới nói con là người trong cuộc nên không nhìn được rõ ràng. Con nghĩ xem, trước kia, lúc hòa đàm con đã được Trung Thuận Thân Vương vừa ý, chúng ta vừa hồi kinh, tin tức đã được lan truyền khiến dư luận xôn xao. Mà Trung Thuận Thân Vương cũng không che giấu sự yêu thích đối với con, tuyên bố của hắn lúc cứu mẫu thân con chẳng khác nào chứng thực lời đồn đãi là có căn cứ. Để làm con vui, hắn tặng Ninh Uyển cho con, đè ép danh tiếng của cả Hoàng hậu, việc đó được nữ quyến của bảy đại gia tộc khác tận mắt chứng kiến, ngay cả lúc đột ngột đụng phải thích khách Tác ta, hắn không đếm xỉa đến người khác, còn muốn kéo con lên lưng ngựa chạy trốn.”



“Bàng Chi Hi là một người hữu dũng hữu mưu. Ngay từ đầu, hắn đã vạch kế hoạch từng bước một, từ lâu đã bố trí tình thế này và chờ con bước vào. Tình thế hôm nay đã hình thành, từ lâu con đã bị hắn “đóng dấu” là người của hắn, người khác nếu muốn động chạm vào hoặc cầu hôn con, e rằng sẽ phải đối mặt với cơn giận sấm sét của hắn. Mà hắn lại có tiếng giết người không gớm tay, còn ai dám có tâm tư động chạm tới con? Mà những nhà môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, hôm đó họ đã chứng kiến cách đối xử đặc biệt của hắn đối với con, thì có ai sẽ đến xin cưới?”



Nghe xong những lời này, quả nhiên Tần Nghi Ninh xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, không những khuôn mặt mà cả tai và cổ đều đỏ rực.



“Thì ra phụ thân đã sớm có chủ ý, ngay từ đầu đã muốn trêu đùa con.” Nàng buồn bực quay mặt đi không thèm nhìn Tần Hòe Viễn.



Dáng vẻ của con gái khiến Tần Hòe Viễn sang sảng cười to: “Cuộc sống quá khô khan, dù sao cũng phải vui đùa một chút.”



“Phụ thân thật là, đem con gái của mình làm trò đùa.” Tần Nghi Ninh tức giận lườm Tần Hòe Viễn.



Thấy nàng như vậy, Tần Hòe Viễn buồn cười lắc đầu.



Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ của phụ thân, cũng không nhịn được nở nụ cười.



Nói như vậy, cả đời này, nàng và Bàng Kiêu không thể tách rời quan hệ rồi. Vietwriter.vn



Nhận ra điều này, trong lòng nàng không hề tức giận, mà ngược lại còn vui mừng, nàng mân mê vòng tay đậu đỏ trên cổ tay, cảm giác hơi lạnh kia lại khiến nàng nhớ tới đêm Bàng Kiêu rời đi, khuôn mặt không kềm chế được hiện ra vẻ tươi cười.



Cùng lúc đó, trong quân doanh Đại Chu ở ngoại thành Lương Thành, Bàng Kiêu xem qua tờ giấy, phẫn nộ hất đổ chiếc bàn dài trước mặt, “Ầm” một tiếng, khiến Trịnh Bồi và Hổ Tử đều ngẩn người.



Bàng Kiêu cũng không phải là một người vui buồn lộ ra mặt, trừ phi là hắn cố biểu hiện như vậy, còn thời gian còn lại, nhất là những lúc riêng tư, hắn là người bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng.



Chỉ là một tin tức do bồ câu đưa thư mang đến lại có thể khiến hắn phẫn nộ như vậy, thật sự không thể không khiến Trịnh Bồi và Hổ Tử kinh ngạc.



Trịnh Bồi lo lắng hỏi: “Có phải mấy người lão phu nhân và thái phu nhân lại bị mời vào cung không?”

Bình luận

Truyện đang đọc