CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh biết tuy ngoài mặt hắn vinh quanh hiển hách nhưng trong lòng lại cay đắng xót xa, nghe hắn từ trào như vậy thì không khỏi đau lòng nắm tay hắn.



“Xưa nay anh hùng không hỏi xuất xứ, vinh hoa phú quý của chàng là dùng mạng để giành lấy, dùng những vết thương trên người và chiến công để đổi được, vốn dĩ không cần kế thừa cái phú quý của Bàng gia, tự bản thân chàng đã là quý tộc hàng đầu có công lập nghiệp kiến quốc! Ta tin chắc nếu Bàng Tướng quân biết tới sự tồn tại của chàng thì cũng sẽ coi là niềm hãnh diện!”



Từng lời của nàng rất mực dịu dàng, song giọng điệu lại kiên định hơn bất cứ khi nào trước đây, Bàng Kiêu nghe mà ấm lòng quá đỗi. Nhưng dù sao hắn cũng là người phàm, cũng có những lúc lòng yếu đuối. Bàng Kiêu không thể kiềm được ý muốn mở rộng suy nghĩ trong lòng mình trước mặt Tần Nghi Ninh.



“Nói thì nói thế, nhưng suy cho cùng ta vẫn là con riêng… Mẹ cả về nhà, trong nhà nhất định sẽ rối loạn, ta cũng lo mẹ và ông ngoại, bà ngoại sẽ bị làm khó.”



“Cho dù bây giờ có bà mẹ cả nhảy ra, vậy thì đã thế nào? Bà ta là phu nhân của phủ Tướng quân, còn chàng thì là Vương gia của phủ Trung Thuận thân vương. Phủ Tướng quân đã không còn, phủ Trung Thuận thân vương lại đang ở thời kì cường thịnh, chàng muốn đối đãi với bà ta thế nào không phải cứ việc? Chàng sợ bà ta ức hiếp đám lão phu nhân cũng chẳng sao, cứ việc cho bà ta một tòa viện riêng, cho bà ta không lo ăn uống là được. Chẳng lẽ Thánh thượng còn muốn bắt chàng nâng bà ta lên vị trí cao nhất chắc?”



“Ta thấy Thánh thượng đúng là có ý này.” Bàng Kiêu cười khổ nói: “Trước kia phủ Tướng quân không hề biết tới sự tồn tại của ta, ta cũng không được ghi tên vào gia phả họ Bàng. Nếu không phải muốn mượn danh nghĩa Bàng gia, ban đầu Thánh thượng đã không lệnh cho Trịnh tiên sinh tới tìm ta. Mẹ ta cũng đã quyết định cả đời không cho ta biết về thân thế, chỉ mong ta vui vẻ sống một đời cơm áo không lo.”



Tần Nghi Ninh nghe mà vô cùng tức giận, không nhịn được hỏi: “Thánh thượng nói sao cũng là nam nhân, sao cứ năm lần bảy lượt nhúng tay vào việc hậu viện của người ta vậy. Rốt cuộc có còn là đàn ông không thế!”



Mười mỹ nhân trong nhà kia thì không nói, chỉ nói riêng chuyện Trưởng Công chúa An Dương, thôi, rốt cuộc Lý Khải Thiên đã đứng sau lưng thêm vào bao nhiêu củi lửa? Hơn nữa, khi Bàng Kiêu xuất chinh, hở tí là cho vời Diêu thị, Diêu Thành Cốc và Mã thị vào cung, ngoài mặt là thân thiết giúp đỡ huynh đệ hiếu thuận với trưởng bối, nhưng thực tế lại là bắt giữ con tin.



Vừa âm mưu lại đến dương mưu, Tần Nghi Ninh cũng đến phải bội phục Lý Khải Thiên.



Nhưng cách làm của Lý Khải Thiên thực sự khiến Tần Nghi Ninh không sao có hảo cảm cho nổi.



“Những việc đấy cứ tạm, không gấp, chỉ cần chúng ta luôn bình tĩnh, binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn là được rồi. Còn khi xưa là ai phụ lòng ai, ai đáng thương hơn ai, vậy đã là chuyện của đời trước. Giờ Bàng Tướng quân đã không còn, so đo những chuyện này còn ý nghĩa gì đâu, cứ sống thật tốt cuộc sống tương lai mới là quan trọng nhất.”



Nghe vậy, Bàng Kiêu khẽ gật đầu, cánh tay ôm Tần Nghi Ninh lại siết chặt.



Hai người yên lặng dựa sát vào nhau, nhỏ giọng tâm sự, mãi lâu sau Bàng Kiêu mới lặng lẽ rời đi.



Thời gian sau đó, cả kinh thành đều đắm chìm trong bầu không khí hân hoan mừng năm mới.



Đối với triều đình Đại Chu, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, Tác – ta gặp nội loạn không thể quấy nhiễu, phía Bắc đã thái bình từ lâu. Đại Yên thì phần lớn đã nhập cả vào bản đồ, phía Nam cũng được bình định.



Nay nay triều Đại Chu gặp toàn chuyện tốt, Lý Khải Thiên cũng được lúc đắc ý, vô cùng vui sướng hoan hỉ.



Nhưng đối với người Đại Yên, năm nay lại là một trong những năm khó khăn nhất. Bởi vì đây là năm đầu tiên họ trả qua sau khi nước mất nhà tan, từ nay về sau, vốn liếng trước đó của họ đã mất sạch, cũng như tình cảnh ở nhà trong dịch quán hôm nay. Dù cho ngày sau có làm quan, mua nhà, vậy ở Đại Chu cũng chỉ như lục bình trôi sông.



Đêm ba mươi, vốn người Tần gia còn bàn bạc xem có cần sang ăn Tết chung với phu thê Yên Quận vương và Lý đại nhân, Cố đại nhân hay không. Nhưng sau khi phân tích cẩn thận, thấy từ nay về sau e Uất Trì Yến sẽ bị nhốt luôn trong cái lồng vàng son của Đại Chu, không thể tung cánh bay lên được nữa, dù Lý Khải Thiên có say khướt cũng sẽ không ban cho bất cứ chức quan có thực quyền nào.



Người này, chẳng những không có tiền đồ mà nếu thân cận thì không chừng còn rước cả họa vào mình.



Vậy nên cả khu dịch quán đều chìm trong cảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng pháo tre từ đường phố phía ngoài truyền vào.



Người Tần gia tụ tập cả trong căn phòng chính ở tòa viện nhỏ cùng ăn cơm giao thừa.



Trên bàn ăn bày đầy rượu thịt thịnh soạn, có vị vua nhân hậu Lý Khải Thiên đây dốc lòng đối đãi, mâm cơm của các gia quyến hàng thần có thể nói là đủ tiền bạc công phu, tuy không thể cất công chuẩn bị cho người Đại Yên những món ngon đặc sắc của phương Nam nhưng chất lượng đồ ăn thì vẫn đầy đủ sắc hương vị.



Chỉ là cả nhà đều không có khẩu vị gì.



Bởi vì tuy gọi là cơm đoàn viên, song người một nhà lại không được đầy đủ.



Lão Thái Quân nhìn người nhà quây quần quanh bàn, thở dài nói: “Giao thừa năm ngoái, nào có nghĩ được năm nay chúng ta sẽ phải ăn Tết thế này.”



Nhị phu nhân đỡ tay lão Thái Quân, vỗ vỗ trấn an, bảo: “Lão Thái Quân cố giữ gìn sức khỏe, chớ nên nhớ đến những chuyện không vui này.”



“Ta vui vẻ thế nào cho nổi? Đến giờ Mông ca nhi còn không biết có tai qua nạn khỏi, sống sót hay không… Vất vả lắm cả nhà ta mới thoát được thiên tai nhân họa, đi tới Đại Chu, vốn tưởng đường tương lai có thể thông thuận bình an, thế mà Mông ca nhi lại bị bắt đi mất. Muốn đáp ứng điều kiện của bọn bắt cóc, nhưng Nghi tỷ nhi lại không thể vào cung…” Vietwriter.vn



Vừa nói, lão Thái Quân vừa thấy lòng buồn bã, bụm mặt khóc nức nở.



Người cả nhà nhìn mà đều lộ vẻ mặt đau xót nặng nề, Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh cũng đã rơi lệ.



Tần Nghi Ninh cau mày, nói: “Lão Thái Quân đừng khóc nữa. Hôm nay là giao thừa, là ngày vui, chúng ta không thể khóc.”



“Cái thứ đĩ ranh độc ác nhà ngươi! Cha mẹ ngươi còn không biết sống chết thế nào, vậy mà ngươi còn không cho ta được khóc? Ta thấy ngươi đúng là vô tình lạnh nhạt, không muốn lo lắng cho cha mẹ!” Lão Thái Quân vỗ bàn, nghẹn ngào nói, “Sao mệnh ta lại khổ thế này cớ chứ! Sao lại gặp phải chuyện thế này!”



Tiếng khóc của lão Thái Quân càng ngày càng lớn, khiến cho Nhị phu nhân, Hàn Nhị nãi nãi và một đám nha hoàn cũng khóc theo.



Tần Nghi Ninh cau mày nhìn sang Nhị lão gia và Tam lão gia, nói: “Nhị thúc, Tam thúc, bây giờ khóc lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc giận Thánh thượng? Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta, người biết thì là lão Thái Quân lo cho con trai nên mới khóc, nhưng không biết sẽ lại cho rằng chúng ta trung thành với Đại Yên, lúc Giao thừa khóc lóc vì mất nước! Về sau nhà chúng ta sẽ sống ở Đại Chu, rốt cuộc có còn muốn sống nữa không thế?”



Lời này tuy là nói với Nhị lão gia, song Tần Nghi Ninh nói không hề nhỏ, tương đương đã gián tiếp khiển trách tất cả nữ quyến trong phòng.



Vừa nghe sẽ đắc tội Hoàng gia, tiếng khóc của lão Thái Quân liền nhỏ lại.



Các nữ quyến còn lại cũng sinh lòng lo lắng, không dám lớn tiếng khóc nữa.



Nhị lão gia cũng rất khó chịu với dáng vẻ này của lão Thái Quân, thậm chí còn rất khâm phục Tần Hòe Viễn, không hiểu trước kia đại ca làm thế nào mà chỉ mấy lời đã có thể dỗ lão Thái Quân ngoan ngoãn lặng yên.



Nhị lão gia nói: “Nghi tỷ nhi nói đúng, bây giờ mỗi một lời nói hành động của chúng ta đều phải chú ý nhiều hơn. Huống hồ Nghi tỷ nhi còn mới thầm cho con biết, hôm nay có tin tức tốt muốn nói với cả nhà.”



Lão Thái Quân lau nước mắt, nhìn sang Tần Nghi Ninh nhưng lòng vẫn không thích mấy: “Ngươi có tin tức gì muốn nói?”



Tần Nghi Ninh thầm nghĩ Nhị lão gia đúng là cáo già, lại ném chuyện khó lại cho mình lo, đoạn bảo: “Là tin tốt, lão Thái Quân và mọi người chớ nên lo cho phụ thân nữa. Theo cháu nghĩ, nội trong tháng Giêng năm sau, chắc chắn phụ thân sẽ trở về.”

Bình luận

Truyện đang đọc