CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Nhất thời, Tần Nghi Ninh vẫn chưa kịp phản ứng lại.



Có thế nào nàng cũng không ngờ được rằng đội ngũ Yên triều đầu hàng lại gặp phải thổ phỉ!



Dọc đường đi họ vẫn rất thuận lợi, bởi vì là cựu thần đầu hàng, đội ngũ của họ chỉ có một trăm binh lính Hổ Bí “hộ tống”, mà phần lớn binh mã Hổ Bí còn lại thì đã hồi kinh vào mười ngày trước. Thân là bên đầu hàng, Uất Trì Yến không được mang binh lính theo, tổng cộng chỉ có mấy hộ vệ trung thành.



Tần gia thì lại khá hơn một chút. Những mật thám mặt nạ bạc của Thái Thượng hoàng mất chủ cũ, lại vì Thiên tử phút chốc thành kẻ bề tôi mà không được chủ mới trọng dụng, hôm nay đã về cả dưới trướng Tần Hòe Viễn. Nhưng những người này đã bị Tần Hòe Viễn cho đi làm việc cả, mật thám mặt nạ bạc theo họ chỉ còn có bốn người, cộng thêm Tào Vũ Tình nữa là năm, sao có thể bảo vệ được toàn bộ?



Tần Nghi Ninh đeo vội đôi giày ống đế mềm vào, chưa kịp xuống xe thì phía trước đã có thổ phỉ vung mạnh đao lớn lấp loáng giục ngựa chạy tới.



Trong đoàn xe, người già phụ nữ trẻ em đều đủ cả, nhất thời tiếng kêu la, tiếng van vỉ thảm thiết bên tai vang mãi không dứt, có người chạy trốn tứ tán, cũng có người giục ngựa chạy như điên.



Cả đoàn xe bị chia tách, ba chiếc xe ngựa trước mặt Tần Nghi Ninh cũng bị thổ phỉ đuổi chạy về những hướng khác biệt.



Qua cửa xe, Tần Nghi Ninh nhìn thấy Tào Vũ Tình nhảy lên xe ngựa của Tôn thị và Tần Hòe Viễn, giật dây cương rồi đánh xe chạy như bay về hướng Tây Bắc.



Mà trước cửa xe ngựa, Ký Vân cũng mới lắc tránh được một mũi tên hiểm.



“Cô nương, cẩn thận!”



Không ngờ đối phương lại dùng cung tên! Chúng tàn sát không chừa bất kể một ai, căn bản không phải cướp bóc, càng không định để lại một người sống!



Trong xe ngựa, Tần Nghi Ninh vội vàng dựng cái bàn vuông lên trước người, Thu Lộ và Băng Đường đều sợ hãi núp sau cái bàn với Tần Nghi Ninh.



“Ký Vân! Cẩn thận!” Tần Nghi Ninh cố sức co mình thật nhỏ, chỉ nghe từ nóc xe, thành xe liên tục có tiếng mũi tên cắm phầm phập vào truyền tới, liền đó thấy tay rung rung, chiếc bàn vuông dùng đỡ cũng đã trúng mấy tên.



Tần Nghi Ninh trợn to mắt như sắp nứt, lo lắng kêu to: “Ký Vân, trốn đi, đừng để ý đến ta.”



Bên ngoài xe ngựa, Ký Vân liên tục lăn người trong đất tuyết, khó khăn lắm mới trốn được ra sau một cây đại thụ thân to thì lại bị mũi tên của đối phương ép tới không ngóc đầu lên được.



Phu xe đánh xe cho Tần Nghi Ninh đã bất hạnh bị tên lạc bắn trúng, ngã rạp ra đất, roi ngựa và dây cương cũng rơi khỏi tay.



Con ngựa hãn huyết màu trắng bạc Bàng Kiêu tặng cho Tần Nghi Ninh hôm ấy đã bị kinh hãi quá độ, hiện giờ vùng thoát khỏi dây cương liền lập tức tung bốn vó lao đi như điên loạn.



Con ngựa kéo xe cũng kinh hãi chạy loạn, khiến xe ngựa lật ngửa ra đất.



Trong xe ngựa, Tần Nghi Ninh, Thu Lộ và Băng Đường chỉ thấy được một trận trời đất quay cuồng, ngã đè đống lên nhau.



Lúc này, có lẽ thổ phỉ đã dùng hết tên nên lại lần nữa giơ cao đao kiếm gậy gộc chém giết.



Tần Nghi Ninh vội vàng đẩy Thu Lộ và Băng Đường: “Mau đi ra, chạy mau!”



“Cô nương, em sợ!” Thu Lộ nghẹn ngào.



“Sợ cũng phải chạy, chẳng lẽ cứ ở lại đây chờ chết!”



Tần Nghi Ninh là người đầu tiên leo ra khỏi chiếc xe ngựa đã ngã đổ, lập tức đối diện với ánh mắt của một tên giặc phỉ.



Nàng kinh hô một tiếng, xoay người bỏ chạy.



Đại hán kia cũng lập tức quơ đao đuổi theo.



Băng Đường và Thu Lộ run rẩy tránh trong xe, qua khe hở nhìn thấy Tần Nghi Ninh dụ một tên giặc phỉ rời đi thì kinh hãi che miệng bật khóc, nhưng cũng không dám trì hoãn lâu, thấy thời cơ đã đến liền vội chạy ra.



Tần Nghi Ninh mặc váy bông áo bông rất dày, còn khoác một cái áo choàng lông cổ sóc, đi đôi giày cao cổ bằng da hươu non, không bó chân nên cũng đi lại cũng coi như nhanh nhẹn.



Vốn nàng không phải thiên kim tiểu thư yếu ớt yêu kiều. Trước kia sống quen nhưng ngày săn thú hái thuốc, tuy sau khi bị thương sức khỏe có suy giảm nhưng hôm nay gặp lúc nguy nan, cần chạy thoát thân thì lại bộc phát tiềm lực trước đó chưa từng có, cứ thế xách váy đạp lên nền tuyết sâu ngang mắt cá nhân, bỏ rơi đại hán kia cả khoảng xa.



Thêm nữa là trong khi đuổi, thấy có người nào ở gần đại hán kia cũng xông lên chém giết, vừa khéo cho Tần Nghi Ninh thêm chút thời gian. Khi đã trông rõ địa hình xung quanh, nàng liền xông thẳng về một phương hướng đã đầy dấu chân tứ tán trên mặt đất, chạy lên trên núi.



Vùng đất hoang vu chỉ còn một bãi loạn lạc.



Lúc này, một trăm quân lính Hổ Bí phụng mệnh hộ tống đã bằng vào sự kiêu dũng trong những ngày phối hợp thao luyện với Bàng Kiêu mà dần dần nắm được thế cục trong tay, xung phong lao thẳng tới phía trước đội ngũ dưới sự thúc giục của Liêm Thịnh Tiệp, ý đồ bắt sống đầu lĩnh giặc.



Ngay đằng trước của con đường, một con ngựa chiến đỏ rực ngẩng cao đầu đứng, trên ngựa là một nam tử tuấn mỹ khoác áo lông cáo trắng tinh, mặt không biểu cảm nhìn tên tùy tùng dắt một con hãn huyết bảo mã màu lông trắng bạc đi tới, đôi mày kiếm dần dần nhíu chặt.



Là Bạch Vân.



Một con ngựa Bàng Chi Hi rất thích, sao có thể xuất hiện trong đội ngũ quan viên Đại Yên đầu hàng?



“Hầu gia! Chúng ta rút lui thôi!”



“Đúng vậy. Hầu gia, Hổ Bí quân không phải ăn chay đâu, chúng ta đối kháng chính diện tuy không đến nỗi chịu thua nhưng cũng dễ bại lộ thân phận lắm!”



Ánh mắt Quý Trạch Vũ trầm xuống, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào quân lính Hổ Bí như mãnh hổ xuống núi đằng trước, đến cùng vẫn không muốn đối kháng chính diện.



“Một đội lưu lại, lẩn tránh Hổ Bí quân vào núi lục soát, tìm được người Tần gia thì giết sạch, những người còn lại cùng ta rút lui.” Quý Trạch Vũ giơ tay ra hiệu, liền đó quay đầu ngựa, nhận dây cương của Bạch Vân do tùy tùng đưa tới, dắt nó phi đi như bay.



Đám tùy tùng và phó tướng đều trố mắt nhìn nhau.



Té ra Hầu gia cất công tới đây chuyến này là vì Tần gia? Nhưng lần này bọn họ giả trang thổ phỉ xung phong liều chết, căn bản đâu có biết được đã giết bao nhiêu người Tần gia.



Trên đất, thây phơi khắp nơi, máu tươi lan ra trên đất thành vô số đóa hoa đỏ tươi.



Nhóm Long Tương quân ở lại cố ý lẩn tránh Hổ Bí quân, đoạn men theo dấu chân đuổi lên trên núi.



Thấy thổ phỉ rút lui, Liêm Thịnh Tiệp liếc mắt qua thây chết đầy đất, qua cả những người bị thương đang nằm trên đất rên rỉ, những người đau đớn ôm thi thể người thân khóc lóc, thảm trạng như vậy khiến lão sốt ruột giậm chân.



“Nhanh, nhanh đếm xem còn có bao nhiêu người sống! Trời ơi là trời, thế này thì bản quan biết phải trả lời Thánh thượng thế nào cơ chứ! Mau nhìn xem Yên Quận vương còn sống không? Còn cái người Tần gia kia…”



Ngay trong lúc Hổ Bí quân thu dọn cục diện rối rắm còn lại thì đã có người men theo dấu chân đuổi lên núi, vừa khéo đuổi đúng theo hướng chạy của Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh không dám để lâu, vội dắt tà váy vào đai lưng, hai tay nhấc áo khoác, cắm đầu chạy thẳng vào chốn nước thẳm rừng sâu.



Nếu giờ không phải là mùa đông, trên đất không bị lưu lại dấu chân tố giác, trong rừng núi, kì thực Tần Nghi Ninh vẫn rất có tự tin có thể cắt đuôi những kẻ truy đuổi.



Nhưng vấn đề là hiện giờ tuyết phủ kín núi, nàng chạy trên tuyết chẳng những để lại dấu chân mà còn gây ra tiếng vang bồm bộp, thi thoảng sơ ý đạp phải nhánh cây còn phát ra tiếng vang giòn không nhỏ.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tần Nghi Ninh đã nghe được hai giọng đàn ông loáng thoáng sau lưng: “Ngay phía trước! Có tiếng bước chân!”



Tần Nghi Ninh sợ tới ngừng thở, bấp chấp cơ thể kêu gào mệt mỏi, chỉ lo lao tới nơi sâu nhất bí ẩn nhất trong núi.



Bây giờ nàng thấy vô cùng may mắn vì những trải nghiệm đã có trong thời niên thiếu, khiến nàng dẫu trong lúc bị đuổi giết cũng không đến nỗi thể lực suy kiệt mặc người ta xẻ thịt, cũng không đến nỗi vừa vào núi đã luống cuống tay chân.



Bằng vào kinh nghiệm núi rừng, nàng chạy thẳng một đường vào sâu trong rừng rậm, mắt thấy lớp tuyết đọng trên khoảng đất trước mặt mỏng dần, đến khi chỉ còn lại một ít vụ băng, đằng trước còn xuất hiện một khoảng hơi ấm và ẩm thấp trải rộng, tuy đang tỏa những luồng khí trắng mù nhưng tuyết đối không có mặt đất phủ dày tuyết.



Tần Nghi Ninh mừng húm. Dưới đất nhất định có suối nước nóng!

Bình luận

Truyện đang đọc