Chương 496BƯỚC NGOẶT (1)
Lục Hành cảnh giác kéo Tần Nghi Ninh ra phía sau lưng mình.
Mục Tĩnh Hồ che phía trước hai người, đưa mắt quan sát bóng người trên mặt đất, lắng nghe tiếng bước chân và tiếng nói của bọn họ, yên lặng tính toán xem khi một mình đối địch với bọn họ thì phải chống lại nhiều người như thế nào.
Tần Nghi Ninh không kiềm chế được, nín thở, trợn mắt, tim đập gấp gáp như thể muốn thoát khỏi lồng ngực.
Tiếng bước chân càng gần, từ đầu ngõ, ánh sáng phát ra từ cây đuốc cũng càng lúc càng sáng ngời, tay xách bọc quần áo của Tần Nghi Ninh cũng vì căng thẳng mà trở nên trắng nhợt.
Ngay khi truy binh vừa muốn đi vào ngõ và Mục Tĩnh Hồ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, thì đột nhiên cửa hàng rào gỗ bên cạnh được nhẹ nhàng đẩy ra, một thiếu niên gầy nhom lo lắng đưa tay ngoắc bọn họ, nói thì thào bằng tiếng Tác - ta: “Mau vào đi!”
Ba người vội vàng xông qua.
Cùng lúc đó, truy binh cũng đi vòng tới, giơ đuốc lên kiểm tra xung quanh.
Khi đi ngang qua mấy cánh cửa hàng rào không có gì đặc biệt, đám truy binh cũng không để ý, bởi vì bọn họ vừa mới vào cửa chính lục soát mấy nhà này, không cần thiết lại vào lục soát từ cửa hông.
Khi đi tới đầu cùng, phát hiện đây là một ngõ cụt, đám truy binh xác định chỗ này không thể giấu người, liền tiếp tục đi tra xét ở chỗ khác.
Lúc này Tần Nghi Ninh, Lục Hành và Mục Tĩnh Hồ mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại hành lễ và cảm tạ thiếu niên vừa đưa họ vào nhà.
Lục Hành nói bằng tiếng Tác - ta: “Đa tạ tiểu huynh đệ. Nếu không có ngươi trợ giúp, sợ là bọn ta đã bị giết rồi! Ngươi yên tâm, bọn ta nhất định không ở lâu, đợi bọn họ rời đi, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này, tuyệt đối không để người nhà của ngươi vị vạ lây.”
Thiếu niên kia gật đầu, trong bóng tối thấy không rõ lắm dung mạo của hắn, chỉ thấy vóc dáng hắn gầy gò và đôi mắt to đen nhánh. Hắn lại hạ giọng nói gì đó với Lục Hành.
Nghe vậy, Lục Hành khựng lại, cả người căng thẳng, cảnh giác đứng ở cửa.
Tần Nghi Ninh biết có vấn đề, liền thấp giọng hỏi: “Hắn nói cái gì vậy?”
Lục Hành nói: “Hắn hỏi ta, có phải là chúng ta là dũng sĩ giết nữ Khả Hãn không.”
Thấy dáng vẻ của Lục Hành, thiếu niên kia càng tỏ ra kích động, nói với tốc độ rất nhanh, kéo tay áo Lục Hành, vừa nói vừa đi vào nhà.
Thấy vậy Tần Nghi Ninh rất lo lắng, hỏi: “Sao vậy? Nếu không được thì chúng ta đi thôi.”
Lục Hành nói: “Hắn nói hắn là người của bộ tộc Di Nặc, mấy ngày trước lúc hắn chặn đường A Na Nhật, đã từng trông thấy ta và nàng trong đoàn người đi săn. Nếu chúng ta đúng là dũng sĩ giết chết của A Na Nhật, thì là ân nhân của bộ tộc Di Nặc. Đó cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn giúp chúng ta trốn.”
“Thế nhưng chúng ta cũng không phải…”
“Đừng nóng nảy, cứ yên tâm.”
Theo lực kéo của thiếu niên, Lục Hành đi vào phòng. Tần Nghi Ninh và Mục Tĩnh Hồ cũng đành phải bước lên bậc thềm, đi theo sau.
Trước khi vào nhà, Tần Nghi Ninh chỉ chỉ vào chiếc khăn bịt mặt mà Mục Tĩnh Hồ kéo xuống cằm.
Lúc này Mục Tĩnh Hồ mới nhớ là phải che mặt lại, liền nhanh tay kéo khăn che mặt, rồi nhìn Tần Nghi Ninh mỉm cười cảm tạ.
Đây là một căn nhà rộng rãi. Giữa phòng khách ở phía trước đốt một đống lửa, có khoảng ba mươi mấy người già yếu, phụ nữ và trẻ em tụ tập ở chỗ này.
Thấy thiếu niên dẫn ba người Tần Nghi Ninh đi tới, trong phòng chợt yên tĩnh, mọi người đều nhìn lại.
Một thiếu niên khá cao cau mày hỏi: “Cáp Nhĩ Ba La, mấy người này là ai mà ngươi dẫn vào?”
Lục Hành quay đầu lại thấp giọng nói nói với Tần Nghi Ninh: “Thì ra thiếu niên này tên là Cáp Nhĩ Ba La, trong tiếng Tác - ta có nghĩa là hắc hổ.”
Tần Nghi Ninh gật đầu.
Cáp Nhĩ Ba La nói: “Bọn họ là dũng sĩ giết chết nữ Khả Hãn, đang bị đám chó săn kia truy sát, ta tình cờ gặp được, liền đưa bọn họ vào nhà.”
“Thế nhưng ở đây, chúng ta còn có người già yếu, nếu chẳng may bị phát hiện… Hơn nữa làm sao ngươi xác định bọn họ là dũng sĩ giết chết nữ Khả Hãn?”
Cáp Nhĩ Ba La nhíu mày, chống nạnh nói: “Tra Can Ba La, ngươi không muốn đổi ý đó chứ? Trước đây cũng là ngươi nói trước, nếu ai có thể báo thù cho cha mẹ chúng ta, thì người đó là tân tộc trưởng của bộ tộc Di Nặc, ta nhớ không sai chứ? Người trong tộc đều đã nghe thấy rõ ràng! Tộc trưởng gặp nạn, ta có thể làm ngơ sao?”
“Đúng là ta nói như vậy…” Tra Can Ba La nói.
Cáp Nhĩ Ba La vỗ tay một cái: “Vậy thì được rồi. Đám người ngoài kia nói, người giết chết Khả Hãn là một nam, một nữ từ Đại Chu tới. Chúng ta cũng đã từng gặp bọn họ. Hơn nữa, người từ Đại Chu tới, ở trong hoàng cung, cũng là bọn họ, vậy thì làm sao có thể nhận sai người được?”
“Nhưng bọn họ là người Đại Chu, làm sao có thể làm tân tộc trưởng của tộc Di Nặc?”
“Trước kia ngươi cũng không hạn định là người Đại Chu thì không được làm tộc trưởng. Hơn nữa, ai giết được nữ ma đầu thì người đó là dũng sĩ, là anh hùng, là người báo được mối huyết hải thâm cừu này cho các dũng sĩ và thân nhân của chúng ta. Nếu như để bọn họ ở bên ngoài, bị vệ binh bắt được, thì sau này chúng ta còn có mặt mũi lên trời gặp cha mẹ sao?”
“Được rồi, anh trai tốt của ta, anh nói rất đúng.” Tra Can Ba La vỗ vai Cáp Nhĩ Ba La: “Là ta suy nghĩ nhiều. Bọn họ là dũng sĩ báo thù cho cha mẹ và tộc nhân chúng ta, bây giờ họ có thể làm tộc trưởng của tộc Di Nặc chúng ta!”
Già trẻ xung quanh đều nghe rõ cuộc đối thoại của hai thiếu niên.
Tần Nghi Ninh nghe không hiểu bọn họ nói gì, Mục Tĩnh Hồ chỉ nghe được lõm bõm, tiếng được tiếng mất, Lục Hành thì nghe hiểu hết, trong mắt hiện lên vẻ tính toán, nhưng cũng không lập tức ngắt lời.
Thế là, Tần Nghi Ninh nhìn những người già yếu trước mặt, theo sự chỉ huy của hai thiếu niên, hướng về phía bọn nàng một tay vỗ ngực hành lễ, miệng đồng loạt thấp giọng hô lên một câu gì đó.
Lục Hành quay sang Tần Nghi Ninh, giải thích cuộc đối thoại của huynh đệ hai người, rồi nói: “Bọn họ đã thừa nhận chúng ta là tân tộc trưởng của họ rồi.”
Tần Nghi Ninh nghẹn lời: “Như vậy sao được?”
Lục Hành nói: “Chúng ta người ít, thế cô, muốn rời khỏi Tác - ta, có lẽ những người này có thể hỗ trợ. Hơn nữa bọn họ đã thừa nhận nàng và ta là tộc trưởng của họ, đã thừa nhận rồi thì sẽ không thay đổi. Nếu chúng ta cự tuyệt, sẽ khiến họ tổn thương.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Tần Nghi Ninh nói: “Thế nhưng chúng ta đâu có thực hiện nguyện vọng của bọn họ đâu.”
“Một khi bọn họ đã nhận định như vậy, cho thấy Tư Cần đã phát ra tin tức tương tự.”
Tần Nghi Ninh im lặng.
Sau khi nhận người, Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La liền kéo Tần Nghi Ninh, Lục Hành và Mục Tĩnh Hồ ngồi xuống, hết sức hào hứng gặng hỏi về chiến tích anh dũng giết chết nữ Khả Hãn của bọn họ.
Tần Nghi Ninh không biết tiếng, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh mỉm cười lắng nghe.
Tuy nàng mặc nam trang, thế nhưng gương mặt hết sức xinh đẹp, người khác vừa nhìn đã biết là một nữ tử nhan sắc tuyệt trần. Những người trong tộc thấy nàng đẹp đẽ như vậy, đều nhìn không rời mắt.
Nhân lúc đó, Tần Nghi Ninh liền nói với Mục Tĩnh Hồ: “Ngươi đợi một lát rồi đi đi. Bọn ta ở chỗ này đã an toàn rồi, sau này sẽ tự tìm cách rời đi. Ngươi mau quay về chỗ sư bá, tránh xảy ra phiền phức. Ngươi cũng đừng quên báo tin cho Bàng Chi Hi giúp ta.”
Nghe vậy, Mục Tĩnh Hồ bối rối nhíu mày, một lát mới nói: “Được rồi, ta nghe lời ngươi.”