Chương 513LƯƠNG THẢO
Lý Khải Thiên và Tần Hòe Viễn bàn bạc đối sách, cuối cùng cũng không có kết quả nào.
Cuối cùng, Đại Chu cũng chỉ có thể gửi quốc thư phúc đáp, giọng điệu cũng không hề tỏ ra sợ hãi Tác-ta, làm mất đi quốc uy, hơn nữa cũng phủi sạch việc liên quan tới cái chết của A Na Nhật.
Quốc thư đưa tới Tác-ta, đương nhiên khiến cho đám quan viên Tác-ta rất tức giận.
Mọi người đều muốn chiến tranh, mà Tư Cần rốt cuộc được toại nguyện, bắt đầu sai người điều động lương thảo, chuẩn bị tiến hành chiến tranh.
Không tới mười ngày, lương thảo đã đủ. Tư Cần vẫn chưa gióng trống khua chiêng, bố trí một đội trăm người giả làm thương nhân, vận chuyển rất nhiều lương thực đi về phía tiền tuyến.
Tinh Hổ Vệ do Bàng Kiêu phái đi tìm kiếm Tần Nghi Ninh, trong lúc chưa tìm được tung tích của nàng, lại biết được tin tức người Tác-ta đang âm thầm điều động lương thực.
Sau khi Bàng Kiêu nhận được tin tức, vẻ mặt ngưng trọng, liền đi gặp Tần Hòe Viễn.
“Nhạc phụ, người của con biết được tin này, con còn chưa xác định được Thánh thượng có biết hay không.”
Tần Hòe Viễn nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Đây là ngươi không biết có nên báo việc này cho Thánh thượng biết hay không chứ gì?”
Lý Khải Thiên một mực dán mắt vào nhân mã trong tay Bàng Kiêu, nếu bây giờ báo tin này cho Lý Khải Thiên, chẳng khác nào cho Lý Khải Thiên biết, hắn đã điều người tới Tác-ta rồi?
Thế nhưng nếu không nói, với tư cách là người Đại Chu, đã nắm chắc rõ ràng hành động khác thường của người Tác-ta nhưng lại không nói cho Lý Khải Thiên biết, có thể sẽ dẫn tới chuẩn bị không chu đáo mà mất đi tiên cơ trong chiến tranh, đồng nghĩa với việc vứt bỏ tính mạng của các tướng sĩ.
Bàng Kiêu suy nghĩ một chút, nói: “Báo cho Thánh thượng biết chuyện này cũng không sao. Xưa nay Thánh thượng vốn đã biết tính tình ngang bướng của con, cho dù bây giờ hắn không kiểm tra hành động của con, thì việc con phái người đi tìm Nghi tỷ nhi, e rằng cũng nằm trong dự liệu của hắn.”
Tần Hòe Viễn cười nói: “Bởi vậy ngươi định nói thẳng với Thánh thượng?”
“Nhạc phụ nghĩ sao? Đây là con không muốn làm cho tướng sĩ và dân chúng ở biên cương vô duyên vô cớ mất mạng.”
Nghe vậy, Tần Hòe Viễn vỗ vỗ vai Bàng Kiêu.
“Như thế là ngươi nhìn rõ sự việc. Thật ra, những chuyện này đều không quan trọng. Nếu chúng ta lo lắng quá nhiều ở chốn quan trường chìm nổi, thì sẽ rất dễ đánh mất bản tâm. Trước kia, khi tham gia khởi nghĩa vũ trang chống lại chính sách tàn bạo của Bắc Ký, mục đích của ngươi cũng không phải là muốn bản thân được công thành danh toại, đúng không nào?”
Bàng Kiêu nghe vậy lộ vẻ xúc động, cười nói: “Nhạc phụ nói rất đúng. Nhạc phụ nhìn sự việc rất thấu suốt.”
Tần Hòe Viễn cười nói: “Ngươi cũng đã làm tốt lắm rồi. Bây giờ điều Thánh thượng bối rối nhất là làm sao cho có bạc. Điều hắn quan tâm nhất là sau khi tuyên chiến sẽ không có bạc để sử dụng, chứ không phải là có thể khai chiến hay không, bởi vậy, báo tin này cho Thánh thượng là bọn thần tử chúng ta đã làm hết bổn phận.”
Làm sao Bàng Kiêu không nghe ra sự chế giễu trong lời lẽ của Tần Hòe Viễn?
Ông châm biếm lời lẽ bề ngoài của Lý Khải Thiên, bảo là yêu thương dân chúng, nhưng đều là lời nói sáo rỗng, thật sự điều y lo âu chính là tiền!
Bàng Kiêu quyết định không đắn đo quá nhiều nữa, tâm trạng cũng trở nên rộng mở.
“Nhạc phụ nói rất đúng. Con cũng không muốn lo trước lo sau nữa. Một khi khai chiến, nhất định là Thánh thượng sẽ chọn con cầm quân xuất chinh. Chắc chắn Thánh thượng còn phải trọng dụng con, cho nên cũng sẽ không trách mắng nặng nề việc con phái người thâm nhập Tác-ta.”
“À?” Tần Hòe Viễn hứng thú nói: “Làm sao ngươi có thể khẳng định là Thánh thượng nhất định sẽ chọn ngươi cầm quân xuất chinh?”
Bàng Kiêu mỉm cười, nói: “Bởi vì hiện giờ Thánh thượng hoàn toàn tin tưởng ở A Lam. Hiện nay A Lam nắm giữ Hổ Bí quân bảo vệ kinh đô và vùng lân cận. Giao phó an toàn của bản thân cho ai, hắn cũng đều không yên tâm, ngoại trừ A Lam.”
Lý Khải Thiên vốn đã không tín nhiệm Bàng Kiêu. Sau khi Bàng Kiêu chống lại liên tiếp ba mươi thánh chỉ, thì sự không tin tưởng của hắn đối với Bàng Kiêu đã lên tới mức cao nhất. Một người thức thời như Lý Khải Thiên, sao có thể để một người mình nghi ngờ bảo vệ an toàn cho hắn?
Tần Hòe Viễn nói: “Cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Thánh thượng nhất định sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh, Ô Đặc Kim Hãn thì ngược lại. Thời gian này, ngươi nên suy nghĩ, một khi chiến tranh nổ ra, ngươi và Long Tương quân cần phải phối hợp như thế nào, còn có chiến thuật, Tư Cần là một người cực kỳ gian xảo, muốn chiếm được lợi thế từ chỗ hắn cũng không dễ dàng gì.”
“Nhạc phụ nói đúng. Con sẽ suy nghĩ kĩ càng. Vậy thì trước hết con sẽ báo tin tức kia cho Thánh thượng?” Bàng Kiêu lại cung kính xác định lại một lần nữa.
Tần Hòe Viễn: “Đừng quá căng thẳng, hãy tin ở phán đoán của mình.”
Từ lâu, Bàng Kiêu đã biết Tần Hòe Viễn có năng lực liệu sự như thần. Tần Hòe Viễn tán thành, hắn cũng cảm thấy rất vững tâm, liền tới báo cho Lý Khải Thiên biết việc người của mình ở biên giới phát hiện Tác-ta đã bắt đầu thu thập và điều động lương thảo. Vẻ mặt Lý Khải Thiên đầy phức tạp, nhìn hắn một lát, mới phất tay bảo hắn lui ra.
Trong lúc này, đội ngũ tám trăm người của Tần Nghi Ninh đã cẩn thận đi vòng qua hai trạm kiểm soát của Tác-ta, rốt cuộc đã tiếp cận vùng biên giới Đại Chu.
Mọi người đều hết sức vui mừng.
Nhưng ngay khi mọi người đang vô cùng phấn chấn nghĩ rằng mình chỉ còn cách thành công một bước nữa thôi, đột nhiên thám báo vội vã báo tin.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Phía trước phát hiện một đội ngũ khoảng trăm người, áp giải rất nhiều xe ngựa.”
A Nhĩ Hán hỏi: “Đó là người thế nào?”
“Thoạt nhìn có vẻ là thương nhân, thế nhưng ta nhìn thân hình và tập quán của bọn họ, cũng không phải là thương nhân, mà giống một đám quân nhân!”
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
Nếu đám người kia thật sự là quân nhân, cho thấy Tư Cần đã thật sự muốn động tới đao binh rồi!
Sau khi nghe Lục Hành giải thích, Tần Nghi Ninh cũng rất hoảng sợ.
“Đây không phải là chuyện đùa.” Tần Nghi Ninh nhíu mày nói: “Hành động của Tư Cần trước đây cũng đã khiến ta nghi ngờ dã tâm của hắn, không ngờ là ta thật sự đoán đúng, hầu như từng bước trong hành động của hắn, đều hướng về mục tiêu kia.”
Tần Nghi Ninh không nói ra chuyện Tư Cần sát hại A Na Nhật.
Nhưng người khác có thể nghe không hiểu, Lục Hành thì ngược lại.
“Binh mã chưa điều động, lương thảo đã đi trước, nếu Ô Đặc Kim Hãn điều động lương thảo, e rằng Tác-ta muốn khai chiến với Đại Chu rồi.”
Trong lúc hai người thấp giọng thảo luận, các tộc nhân của bộ tộc Di Nặc lại bắt đầu reo hò.
“Quân nhu nhiều như vậy, bất kể Ô Đặc Kim Hãn muốn làm cái gì, đúng lúc chúng ta đang thiếu lương thực, quần áo và lều bạt không đủ dùng, đoạt trước rồi nói sau!”
“Đoạt nó! Đoạt nó!”
Các tộc nhân đều phấn khích.
Lục Hành nghe vậy liền cảm thấy buồn cười, che miệng ho khan hai tiếng, nhìn Tần Nghi Ninh nói: “Xem ra suy nghĩ nhiều như vậy đều là thừa thãi rồi.”
“Sao vậy?” Tần Nghi Ninh cũng nhận thấy cảm xúc của các tộc nhân đang dâng trào, nhưng nàng không rõ bọn họ nói cái gì.
Lục Hành nói: “Chân lý thường rất đơn giản và trực tiếp. Giống như lời các tộc nhân nói, bất kể Tư Cần muốn cái gì, chúng ta đang thiếu ăn, thiếu mặc, cứ đoạt trước rồi nói sau. Nên nhớ là ở hậu phương còn rất nhiều tộc nhân chờ chúng ta nuôi sống!”
A Nhĩ Hán đại thúc đứng bên cạnh nghe Lục Hành và Tần Nghi Ninh nói vậy, bật cười ha hả, rồi xoay người lại báo cho tất cả tộc nhân biết tin tức này.
Tra Can Ba La và Cáp Nhĩ Ba La đều cực kỳ phấn chấn, chủ động đề nghị tham gia giết giặc đoạt số lương thảo kia.
Thấy các tộc nhân kích động và gấp gáp như vậy, Tần Nghi Ninh phải nói: “Nếu như số lương thảo và đồ quân nhu này là do Ô Đặc Kim Hãn chuẩn bị để khai chiến, mà chúng ta cướp đi, e rằng sẽ phải đối mặt với sự truy đuổi gắt gao của hắn. Chúng ta cần phải cẩn thận một chút.”