CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Vừa nãy trên đường, Tần Nghi Ninh luôn nghĩ về chuyện xảy ra ở cổng thành hôm nay, trong đầu cũng chỉ phân tích về thế cục Chu triều hiện tại, nghĩ về an nguy của người nhà mình, tính đi tính lại một hồi, thế nào lại quên luôn phân tích tình hình mình bây giờ.



Cứ thế bị Bàng Kiêu “cướp” tới Vương phủ, người nàng phải đối mặt không chỉ Bàng Kiêu mà còn cả người nhà của hắn.



Nhưng dù gì nàng cũng là con gái của Tần Hòe Viễn.



Cho dù năm xưa, gốc rễ cái chết của họ Bàng đến từ bạo quân Bắc Ký, nhưng kế ly gián của Tần Hòe Viễn lại chính là một mồi lửa dẫn.



Mẫu thân Bàng Kiêu có thể không thích nàng không? Thậm chí hận nàng không?



Còn nữa, bây giờ, rốt cuộc nàng phải đối mặt người nhà Bàng Kiêu với tư cách thế nào?



Đại Yên đã diệt, nàng đến mảnh đất kinh thành này với tư cách con gái hàng thần. Nàng đã không còn thân phận đủ để xứng đôi với Bàng Kiêu, cho dù hắn không thèm để ý, e trưởng bối nhà hắn cũng sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt ngang hàng?



Quan trọng nhất là, đây là lần đầu tiên ra mắt trưởng bối, ấy vậy mà Tần Nghi Ninh lại không chuẩn bị lễ ra mắt.



Tần Nghi Ninh đắm chìm trong những suy nghĩ rối não, không hề chú ý Bàng Kiêu đã khom người khuỵu gối cho bằng chiều cao của nàng, mặt đối mặt quan sát nét mặt biến ảo liên hồi của nàng.



Đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều biểu cảm như vậy xuất hiện trên gương mặt Tần Nghi Ninh. Trước kia, hắn chỉ biết nàng là một cô nương trầm ổn lý trí, việc này khiến hắn thường xuyên quên đi tuổi tác chân thực của nàng, cũng chỉ có gương mặt đỏ gay tận tai vì căng thẳng của nàng hiện giờ mới khiến Bàng Kiêu nhớ tới, kỳ thật nàng vẫn là một tiểu cô nương chỉ mới cập kê.



Chóp mũi và chóp mũi càng lúc càng sát gần, gần đến mức Bàng Kiêu nghe được mùi hương riêng biệt trên người nàng. Tần Nghi Ninh bỗng chốc bừng tỉnh, hoảng sợ lui về sau hai bước.



“Chàng, chàng đứng gần như vậy làm gì?” Vừa hồi thần đã đối diện ngay với gương mặt to như vậy, là ai cũng phải giật mình.



Bàng Kiêu cười nói, “Nhìn nàng kìa.” Bàn tay không chút kiêng nể nắm tay nàng dắt vào trong nhà, “Nàng không cần căng thẳng, ông ngoại và bà ngoại ta đều là dân chúng bình thường, mẫu thân ta lại càng là người đằm tính, mọi người cũng không thích kiểu cách phô trương như những nhà huân quý kia đâu. Nàng tốt như vậy, nhất định mọi người sẽ rất thích.”



Tần Nghi Ninh căng thẳng gật đầu, chần chừ nói: “Nhưng ta tới gấp gáp, vẫn chưa chuẩn bị gì cả, thật là thất lễ quá.”



Bàng Kiêu nghe chỉ cười bảo: “Nàng còn muốn chuẩn bị gì nữa? Nàng mang người tới là được rồi.”



Tần Nghi Ninh nghe mà càng đỏ mặt, bàn tay bị Bàng Kiêu nắm chặt cào mạnh vào lòng bàn tay hắn, khiến Bàng Kiêu lại thích thú bật cười.



Băng qua hai lần cửa, lại rẽ trái vòng qua một vườn hoa chăm sóc cầu kỳ để đến trước cửa thùy hoa.



Vừa vào cửa, đã có bà tử tiến lên hành lễ, “Vương gia.”



“Ừ. Nói cho lão phu nhân, thái phu nhân và thái gia một tiếng, bản vương dẫn Tần tiểu thư trở về.”



“Vâng.” Bà tử không dám nói nhiều, lập tức bảo một tiểu nha đầu nhanh chân vào trong đưa tin.



Bàng Kiêu cứ thế nắm tay Tần Nghi Ninh, thản nhiên bước vào phòng chính phía nội trạch, còn không quên thấp giọng cười nói: “Bà ngoại ta có cá tính khá mạnh, lúc còn trẻ từng chèo thuyền trên sông, cũng từng làm bảo tiêu, võ công lợi hại lắm. Về sau khi muốn sống những ngày bình an thì liền bị tài nấu nướng của ông ngoại chinh phục.”



Nghe hắn giới thiệu, Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười.



“Ông ngoại ta ấy à, ông là người tính cách điềm tĩnh đàng hoàng, chỉ là tuy tính mềm dẻo, lòng dạ cũng lương thiện nhưng lại cực kì thông minh. Ta cảm thấy sự thông minh của mẫu thân ta chính là di truyền từ ông.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, nói: “Nhìn ra được. Chàng thông minh như vậy, nhất định lão phu nhân cũng rất thông minh.”



Bàng Kiêu cười cọ cọ sống mũi Tần Nghi Ninh, cười bảo: “Nàng không cần cẩn thận như vậy, cứ gọi mẹ ta là bá mẫu là được. Mẹ ta đã từng làm tỳ nữ ở Bàng gia, tuy không biết nhiều mặt chữ nhưng cũng từng chứng kiến không ít mảnh đời ở phủ tướng quân. Nếu không phải đích thê của phụ thân đuổi mẹ ta đi, vậy có lẽ ta đã không sống được trên đời này rồi.”



Tần Nghi Ninh nghiêm túc bảo: “Bá mẫu nhất định là một người vô cùng kiên cường.”



“Đúng vậy.” Bàng Kiêu cười nói, “Nàng cứ việc yên tâm là được, mọi người đều rất hiền lành.”



Nhìn nụ cười ấm áp của hắn, Tần Nghi Ninh cũng bất giác bật cười theo.



Nàng có thể cảm nhận được, khi Bàng Kiêu nhắc tới ông ngoại, bà ngoại và mẫu thân, nàng nhận thấy sự thân mật và thoải mái từ hắn. Nghe lời giới thiệu ngắn gọn của Bàng Kiêu, nàng có thể biết tính cách người nhà hắn cũng không khó chung sống lắm.



Sự căng thẳng đến túa mồ hôi vừa rồi bấy giờ cũng vơi bớt.



Lúc này, phía trước bỗng truyền tới mấy tiếng chó sủa be bé.



Chỉ thấy một cục lông trắng muốt chạy xộc ra từ cửa viện, đưa mắt nhìn thử, hóa ra là một con chó Kinh Ba (1) trắng như tuyết.



(1) Nay gọi là chó Bắc Kinh, chó sư tử, phúc cẩu… Nguồn : Vietwriter.vn



Khi con Kinh Ba kia chạy tới, phía sau còn có một người phụ nữa tuổi chừng quá hai mươi chạy theo.



Thấy Bàng Kiêu, người kia khuỵu gối thi lễ, cười bảo: “Thảo nào vừa rồi Đại Bạch không chịu nằm yên trong lòng lão phu nhân, hóa ra là biết Vương gia trở lại nên đặc biệt ra đón.”



Bàng Kiêu liền cúi đầu cười với con Kinh Ba kia, nói với Tần Nghi Ninh: “Đây chính là Đại Bạch, ta đã kể nàng nghe rồi đấy.”



Nghe tới Đại Bạch, Tần Nghi Ninh khó tránh lại nghĩ tới Nhị Bạch, trong lòng bỗng trào lên một cơn buồn bã và mất mát. Nhưng nàng không thể hiện gì ra mặt, chỉ khom lưng ngắm Đại Bạch.



Toàn thân Đại Bạch là lớp lông rối bù trắng như tuyết, đôi mắt tròn đen, lỗ mũi và miệng hơi cong, đầu lưỡi hồng thè ra thổi hơi vào nàng như đang cười, khiến người ta nhìn mà lòng sinh yêu quý.



Bàng Kiêu liền cười bảo: “Đại Bạch, hành lễ đi.”



Tiếng nói vừa dứt, Đại Bạch liền đứng dậy, hai chân trước chập lại vái chào.



Cái dáng buồn cười mà ngây thơ như cầm lên được kia, Tần Nghi Ninh nhìn mà không thể không buồn cười.



Bàng Kiêu liền vỗ vỗ đầu Đại Bạch, cười bảo: “Nhóc này dạn người lắm, không cắn mà lại tốt tính, nếu nàng thích thì có thể thường xuyên tới chỗ mẹ ta chơi.”



Tần Nghi Ninh cười gật đầu.



Bàng Kiêu liền kéo tay Tần Nghi Ninh vào trong viện, Đại Bạch vẫn luôn thè cái lưỡi hồng hồng chạy vòng quanh hai người.



Nàng kia thì đi sau hai người, tò mò quan sát Tần Nghi Ninh.



Dưới hành lang, có tỳ nữ hai bên trái phải vén tấm mành gỗ khâu vải bông màu xanh đậm.



Hai người trước sau vào cửa, sự ấm áp phả từ trong vào mặt khiến cơ thể rất đỗi khoan khoái.



Cởi áo khoác giao cho tỳ nữ, Bàng Kiêu liền dẫn Tần Nghi Ninh đi sang gian phòng phía đông.



Thật ra thì bố cục nhà cửa ở đây cũng không khác Đại Yên mấy. Khác biệt là cái giường La Hán trước cửa sổ ở Đại Yên đến đây thì đã đổi thành một cái giường đất sưởi gần cửa sổ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy ấm áp.



Bấy giờ, một lão thái thái tuổi chừng ngoài sáu mươi, thân hình hơi béo đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường đất, tủm tỉm cười nhìn bọn họ. Bên chiếc bàn ở đầu kia giường, một ông lão mặc áo bông màu xanh đậm, đội mũ ấm Lục Hợp đang nhồi thuốc vào cái tẩu trong thau đồng, ngón cái sần sùi cẩn thận nhét thuốc vào nõ điếu.



Một vị phụ nhân xinh đẹp khác, tuổi chừng bốn mươi đang nghiêng người ngồi trên mép giường.



Những nha hoàn bà tử còn lại cũng đứng bên bình phong, buông tay xếp thành hai hàng.



Tâm trạng mới thả lỏng của Tần Nghi Ninh phút chốc căng lại, vội vàng định tiến lên hành lễ.



Nhưng Bàng Kiêu đã tiến lên trước nàng một bước, cười nói: “Ông ngoại, bà ngoại, mẹ, đây chính là Nghi tỷ nhi con đã nhắc tới với mọi người.” Đoạn quay đầu kéo Tần Nghi Ninh quỳ xuống cùng hành lễ chào trưởng bối.



“Nhìn đi kìa, từ bao giờ Đại Phúc nhà ta biết che chở cho người mình rồi, thế này là sợ bà ngoại bắt nạt vợ ngươi đấy?” Bà ngoại Mã thị nói giọng khẩu âm phương Bắc, trong giọng nói lộ ra một sự thân thiết và hào sảng.



Tần Nghi Ninh thoáng sửng sốt, đoạn chợt ngộ ra, hóa ra nhũ danh của Bàng Kiêu là Đại Phúc?

Bình luận

Truyện đang đọc