"Cố tình?” Tần Nghi Ninh ngạc nhiên nhìn Bàng Kiêu, lắc đầu nói, “Ta không hiểu, đang yên đang lành, tại sao phụ thân ta lại cố tình không trở lại, chẳng lẽ phụ thân không định để ý tới việc ở kinh thành này nữa?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tần Nghi Ninh đã lập tức lắc đầu phủ nhận ý tưởng kia: “Không đúng, phụ thân là người rất có trách nhiệm, sẽ không làm ra chuyện vô trách nhiệm như thế. Chắc chắn sẽ không bỏ người nhà lại để tự chạy một mình.”
Bàng Kiêu đã thấy nàng trầm ổn đa trí quá nhiều, gần như dẫu có gặp phải chuyện gì cũng có thể giải quyết gọn gàng mà không nóng nảy hoảng loạn. Đôi khi, sự thông tuệ của nàng còn khiến hắn cảm thấy sự tồn tại của mình không hề mang tới tác dụng gì.
Hôm nay thấy nàng mịt mờ bối rối như vậy, cảm giác này hết sức mới mẻ, lại thấy dáng vẻ nàng khi cau mày lẩm bẩm sao mà đáng yêu quá sức, liền duỗi dài tay ôm chầm lấy nàng, cười nói: “Nàng nghĩ phức tạp quá rồi. Thật ra thì chuyện rất đơn giản. Chỉ là nàng mới đến kinh thành, không hiểu rõ chuyện Đại Chu thôi. Để ta nói qua rồi nàng sẽ hiểu ngay.”
Vừa nói vừa cầm chén trà của Tần Nghi Ninh lên nhấp một ngụm.
Tần Nghi Ninh cũng không ngại cánh tay nặng trịch đang khoác lên vai mình, cũng không ngại để hắn uống chung chén trà, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh.
Ánh mắt nàng ươn ướt, nhìn mãi khiến tâm trí Bàng Kiêu phiêu du lơ lửng, thiếu chút nữa không nén nổi phải hôn lên, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Thấy hắn mãi không chịu nói, Tần Nghi Ninh đẩy hắn ra: “Chàng nói nhanh đi chứ.”
Bàng Kiêu phụt cười trước dáng vẻ của nàng, ôm vai nàng bảo: “Được rồi, giờ nói cho nàng ngay đây. Thật ra thì chuyện rất đơn giản. Đại Chu có quy củ Kinh sát, ta nghĩ nhạc phụ đang đợi chuyện này.”
Tần Nghi Ninh ngờ vực hỏi: “Kinh sát mà chàng nói là gì?”
“Thánh thượng dựa trên tục cũ của Bắc Ký thay đổi lại, lập ra một bộ quy tắc khảo hạch quan viên. Phàm là nhị phẩm trở xuống, các quan viên trong kinh, trừ người trong Nội các trở ra thì đều phải tiến hành kiểm tra mỗi ba năm một lần.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chậm rãi gật đầu, nói: “Cụ thể Kinh sát tiến hành thế nào, chàng nói tỉ mỉ xem nào.”
Bàng Kiêu liền nói: “Kinh sát chia làm hai phần thi, giai đoạn một, các quan viên tham gia đều phải nộp lên một cuốn sổ báo cáo cáo công việc, nội dung không thể nói về công cao chính tích mà phải về những điều mình còn thiếu sót, chưa làm được trong ba năm qua, như đã làm sai gì, có phạm lỗi gì vân vân. Trong đó không thể viết gian viết dối. Đợi khi các quan nộp đủ sổ báo cáo, bộ Lại sẽ tiến hành bài thi lớn thống nhất, những sổ báo cáo nộp lên ở giai đoạn một sẽ trở thành chứng cứ dựa vào trong bài thi lớn.”
“Nói vậy tức là, bài Kinh sát năm nay đã sắp bắt đầu?”
Bàng Kiêu cười nói: “Nói chính xác là trong năm tới. Giờ nha môn đã đóng cửa cả rồi, phải qua đầu năm sau mới tiến hành được.”
Tần Nghi Ninh trầm tư chốc lát, chân mày giãn dần, thở ra một hơi, nói: “Nói vậy tức là, hẳn sang năm, khi Kinh sát giai đoạn một kết thúc, các quan viên đã nộp đủ sổ báo cáo rồi, phụ thân ta mới trở lại.”
“Thông minh.” Bàng Kiêu quẹt nhẹ sống mũi nàng.
Tần Hòe Viễn thuộc hàng đứng đầu trong những hàng thần Đại Yên, lại thêm còn có mối thù giết cha với Bàng Kiêu, có thể sẽ bị Lý Khải Thiên lợi dụng. Thế nên sau khi ông về kinh, tất sẽ được trọng dụng.
Hàng thần Đại Yên tới kinh thành Đại Chu hệt như một dòng máu mới chạy vào triều đình nhà Chu. Nếu ông sớm ngày trở lại, vì danh dự, Thánh thượng không thể không bắt đầu luận công ban thưởng sớm.
Nhưng trên triều đình vốn đã kín chỗ, không còn vị trí tốt nào, chức tước của nhóm quan viên Đại Yên đầu hàng buộc phải tăng thêm.
Một ngày Tần Hòe Viễn chưa trở lại, Lý Khải Thiên liền không thể luận công ban thưởng.
Ông cứ ở bên ngoài, mục đích chính là chờ Kinh sát bắt đầu. Sau phần thi đầu tiên kết thúc, một đám quan viên nộp sổ báo cáo những việc mình đã phạm lỗi làm sai.
Nếu vậy, vị trí Lý Khải Thiên muốn ban cho triều thần Đại Yên đã có.
Tần Nghi Ninh đoán chắc Lý Khải Thiên sẽ trọng dụng hàng thần Đại Yên chính là bởi thế cục triều đình Đại Chu hôm nay. Những cựu thần Bắc Ký chiếm hết phần lớn vị trí quan văn, mà bên quý tộc trung thành với Lý Khải Thiên thì tuy có binh quyền nhưng cũng không thể kháng lại cả tập đoàn quan văn ấy.
Hàng thần Đại Yên tới Đại Chu, căn cơ không còn, chỗ dựa duy nhất chỉ có Lý Khải Thiên, cũng chỉ còn một con đường duy nhất là trung thành dốc sức vì Lý Khải Thiên.
Chắc hẳn Lý Khải Thiên cũng hy vọng có thể cho mấy hàng thần Đại Yên chức quan cao cao. Tần Hòe Viễn mất tích, đúng lúc cho Lý Khải Thiên lý do để tạm thời không phong thưởng, chờ đợi vị trí trống.
“Thật là…” Tần Nghi Ninh lắc đầu, cười khổ nói, “Làm hại ta uổng công lo lắng bao nhiêu lâu. Chàng biết Kinh sát sắp bắt đầu, thế sao còn không cho ta biết?”
“Không phải tại ta quên mất à?” Bàng Kiêu cười bảo: “Giờ thì nàng yên tâm được rồi chứ?”
Tần Nghi Ninh gật đầu, nói: “Bặt vô âm tín lâu như vậy, ta đã nghi ngờ sẵn rồi. Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, với tính cách phụ thân ta thì chắc chắn sẽ không đến mức không báo tin cho cả người nhà. Hiện giờ xem ra, phụ thân đã chắc chắn là ta sẽ biết tin tức về Kinh sát, phân tích được thời gian người trở về.”
“Đúng vậy, thế nên mới nói, có đứa con gái thông minh cũng là phúc của nhạc phụ.”
Tần Nghi Ninh bị lời khen gián tiếp của hắn làm cho đỏ mặt, cười nói: “Sao miệng ngọt như bôi mật thế hả, lại biết dỗ người như vậy.”
“Có ngày nào miệng ta không ngọt? Không thì nàng nếm thử xem?” Nói rồi còn cố ý kề sát miệng vào nàng.
Tần Nghi Ninh ngại ngùng đẩy hắn ra, “Không nghiêm chỉnh gì hết, đừng có phá nữa.”
Bàng Kiêu không khỏi cười khẽ thành tiếng, giơ hai tay làm tư thế đầu hàng: “Được rồi, không phá nữa. Chúng ta cứ ngồi với nhau một lát đã. Trong thời gian này e sẽ phải “huynh đệ tình thâm” với Thánh thượng một thời gian, thêm là Thánh thượng trăm cay ngàn đắng mới tìm được mẹ cả của ta, chắc ta không thể thường xuyên đến thăm nàng được nữa.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh nghe mà kinh hãi, vội dựng thẳng lưng hỏi: “Mẹ cả gì cơ?”
Ánh mắt Bàng Kiêu bỗng lành lạnh, giọng điều tràn đầy sự chế giễu: “Mẹ cả gì à? Đương nhiên là chính thê của phụ thân ta rồi. Mẹ ta chỉ là một tỳ nữ, vô tình được lão gia sủng ái, Bàng phu nhân đã vội đuổi mẹ ta đi, trên đường còn cho người đánh giết, may nhờ mẹ ta thông minh nên mới tránh thoát được.”
“Năm xưa hẳn Bàng phu nhân đã chết rồi, ngờ đâu Thánh thượng lại vì ta mà tìm được người này. Hôm nay Bàng gia đã mất hết, chỉ tìm được mỗi đích mẫu, Thánh thượng thường nói dù gì có khiến Bàng gia có thêm ít hy vọng, cũng coi như già trẻ đủ đầy. Bảo ta nhớ phải hiếu thuận với mẹ cả.”
“Chẳng lẽ chàng còn phải đón bà ta về Vương phủ? Vậy lão phu nhân thì phải làm sao?”
“Nếu thật đón về, khi xưa mẹ ta chỉ là tỳ nữ của Bàng gia, đến thiếp thất cũng không phải, đương nhiên bây giờ cũng vẫn là tỳ nữ.” Khóe môi Bàng Kiêu nhếch lên một độ cong đầy mỉa mai.
Tần Nghi Ninh lắc đầu, nói: “Việc này không ổn, không thể để lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân bị bắt nạt được. Theo ta thấy, bà mẹ cả có phải thật hay không thì khó mà nói được. Không bằng giam lỏng bà ta lại, chậm rãi điều tra sau. Thẳng thừng cãi lời Thánh thượng thì không hay, nhưng người đã tới tay mình rồi, muốn làm gì cũng dễ.”
Bàng Kiêu cười nhìn nàng: “Ta còn tưởng nàng sẽ khuyên ta nên để ý trật tự tôn ti chứ. Dù gì nàng cũng là con vợ cả, còn ta thì thậm chí còn không được gọi là con vợ lẽ, nhiều lắm chỉ là đứa con riêng. Nếu Bàng Tướng quân không chết, vinh hoa phú quý đời này đã không tới lượt ta.”