Chương 400QUYẾT ĐỊNH
"Lục công công, ngươi đứng lên trước đi!” Tần Hòe Viễn khách khí đưa hai tay nâng Tiểu Lục Tử lên, để hắn ngồi lên chiếc ghế bành bên cạnh, còn mình ngồi đối diện với Tiểu Lục Tử.
Tần Hòe Viễn nhìn xuống, nét mặt vẫn điềm tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc.
Tiểu Lục Tử bồn chồn như ngồi trên đống lửa, hoàn toàn không thể ngồi yên, không bao lâu trán đã đầy mồ hôi, đứng lên nói: “Tần đại nhân, ngài là thầy cũ của Vương gia, là người Vương gia tín nhiệm nhất, trong số những người Đại Yên chúng ta tới đây, cũng chỉ có ngài có địa vị cao nhất, một câu nói của ngài, ít nhiều Thánh thượng cũng nể mặt một chút. Hôm nay cũng chỉ có ngài có thể cứu mạng Vương gia.”
Tần Hòe Viễn mỉm cười, cũng không phủ nhận lời nói của Tiểu Lục Tử, chỉ nói: “Theo tình huống cụ thể lúc đó, thì xem ra Vương gia vào cung cũng không nhất định sẽ bị nguy hại đến tính mạng. Hẳn là có chuyện gì đó cần Vương gia và Vương phi làm, nên Thánh thượng mới giữ họ lại.”
Thật ra trong lòng Tần Hòe Viễn có nhiều phỏng đoán.
Ông nghi ngờ Lý Khải Thiên làm như vậy là vì chuyện kho báu.
Trước kia, khi điều tra Uất Trì Yến, Lý Khải Thiên bố trí người dò xét điều tra bên người Uất Trì Yến. Lần này Hoàng đế gọi Uất Trì Yến vào cung, tất nhiên là vì kho báu kia của Thái Thượng hoàng xuất hiện đầu mối quan trọng.
Tuy Uất Trì Yến là ông vua mất nước, rốt cuộc cũng là vị Hoàng đế cuối cùng của Đại Yên, Lý Khải Thiên nhất định tin chắc rằng Uất Trì Yến biết một số chuyện người khác không biết.
Hiện nay, tuy ngoài mặt thì triều Đại Chu rất vinh quang, nhưng trên thực tế, quốc khố đang rất eo hẹp.
Sau khi Tần Hòe Viễn tới, mặc dù không quản lý tiền lương bộ Hộ, thế nhưng theo ông quan sát thấy, bạc của Đại Chu đang ở tình trạng giật gấu vá vai, tuy có đại thế gia như Lục gia ủng hộ, nhưng không có bữa cơm nào là miễn phí, muốn Lục gia giúp bạc, nhất định phải trả một cái giá tương ứng.
Bởi vậy cho nên Lý Khải Thiên nhất định phải tìm bằng được kho báu của Thái Thượng hoàng.
Lý Khải Thiên đã có tâm tư như vậy, nếu y bắt đầu có mầm mống nghi ngờ đối với Uất Trì Yến, sau này sợ rằng sự việc sẽ không dễ làm.
Tần Hòe Viễn tư duy nhanh nhẹn, suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên thực tế cũng chỉ là thời gian một hơi thở.
“Tiểu Lục Tử, chuyện này ta đã rõ. Ta sẽ cố hết sức nghĩ cách cứu Quận vương, ngươi về phủ trước chờ tin tức đi.”
Nghe vậy, Tiểu Lục Tử hết sức thấp thỏm bất an nhìn Tần Hòe Viễn.
Hắn rất sợ Tần Hòe Viễn lừa hắn, sợ hắn dây dưa ở chỗ này, nên tìm cách đuổi hắn đi.
Thế nhưng, hắn chỉ là một hoạn quan, Đại Chu này không phải là nơi hắn có tiếng nói, hắn cũng không đủ sức để mà nghi ngờ chất vấn.
Bởi vì hiện giờ, ngoại trừ tin tưởng Tần Hòe Viễn, hắn cũng không tìm được cách nào khác.
“Tất cả đều kính nhờ ở Tần đại nhân rồi.” Tiểu Lục Tử quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu ba cái với Tần Hòe Viễn: “Tần đại nhân là người tốt, sẽ có kết cục tốt, ngài không quên Quận vương, không bội bạc, người nhà ngài cũng đều sẽ gặp được may mắn.”
Nghe vậy, Tần Hòe Viễn mỉm cười: “Ta biết tâm ý của ngươi, trở về đi!”
“Dạ, vậy nô tài xin cáo lui.” Tiểu Lục Tử lại hành lễ một lần nữa rồi mới lưu luyến rời khỏi Tần gia.
Tiểu Lục Tử vừa đi, vẻ ung dung của Tần Hòe Viễn liền biến mất.
Ông ngồi ngay ngắn trên ghế bành, đầu ngón trỏ tay phải khẽ gõ gõ trên nắp chén. Chuyện lần này, trong lúc nhất thời ông không nghĩ ra được nên làm thế nào mới đúng.
Khi Tần Nghi Ninh bước vào đã thấy dáng vẻ phụ thân đăm chiêu ủ dột của phụ thân.
Nàng bưng một chén canh ngân nhĩ hạt sen, nhẹ nhàng đặt trong tay Tần Hòe Viễn, cười nói: “Phụ thân, không bằng người nghỉ ngơi một lát đi.”
Tần Hòe Viễn lấy lại tinh thần nhìn về phía Tần Nghi Ninh, bật cười nói: “Chẳng qua là vi phụ suy nghĩ đờ người ra, có gì mà phải nghỉ ngơi?”
“Lần này phụ thân không chịu nói, có phải là sự việc rất khó làm?”
Tần Hòe Viễn biết khó mà lừa gạt được con gái mình, huống hồ chuyện này cũng liên quan tới gia tộc và tương lai của Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh liền cặn kẽ nói ra việc ba người Uất Trì Yến, Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường bị triệu vào cung, cuối cùng nói:
“Nghi tỷ nhi, con cũng sắp thành hôn đến nơi rồi, chuyện này nếu vi phụ tham dự vào, sẽ không tránh khỏi liền có những chuyện khác kéo tới, vi phụ sợ hôn sự của con sẽ bị trì hoãn.”
Lúc này Tần Nghi Ninh mới hiểu ra, cười hỏi: “Phụ thân, theo ý của người, người có muốn quan tâm tới sự an toàn tính mệnh của Yên Quận vương không?”
“Dù sao cũng từng một thời là chủ tớ, thầy trò, ta không có gan vàng dạ sắt trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết.”
“Vậy thì được rồi.” Tần Nghi Ninh cười nói: “Phụ thân chỉ cần làm theo suy nghĩ trong lòng mình, không cần lo lắng nhiều như vậy. Hôm nay, hôn sự của con và Bàng Chi Hi được được ngự ban, là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, con cũng không sợ phiền phức, lại càng không sợ cùng phụ thân đối mặt với phiền phức, phụ thân còn có gì phải do dự nữa?”
Tần Hòe Viễn nghe vậy, liền vui vẻ mỉm cười.
Con gái của ông thật sự rất giống ông, tính tình hào hiệp rộng rãi, lại chu đáo và trong sáng vô tư, chứ không hẹp hòi câu nệ.
Thấy Tần Hòe Viễn không nói lời nào, Tần Nghi Ninh tưởng ông vẫn chưa nghĩ thông suốt, liền nói: “Phụ thân cứ việc thoải mái mà làm, giống như trước kia phụ thân khuyên bảo con đó. Con cũng tin tưởng phụ thân, người thông minh, lại biết nhận định tình hình, con biết người làm việc có chừng mực.”
“Dù sao đều là người Đại Yên, Uất Trì Yến vẫn lấy lễ đối đãi với phụ thân, lần này nếu Tiểu Lục Tử đã tới cửa cầu xin mà chúng ta vẫn thờ ơ khoanh tay đứng nhìn, thì đừng nói là lương tâm phụ thân cắn rứt, mà người ngoài nhìn vào, cũng sẽ nghĩ chúng ta quá mức bạc tình.”
Tần Hòe Viễn liền cười nói: “Ta đã biết. Chuyện này vi phụ sẽ xử lý, con cũng yên tâm chuẩn bị kết hôn đi.”
“Dạ, có phụ thân xuất mã, sự việc liền thành công phân nửa rồi.”
Tần Nghi Ninh lại nói chuyện một lúc với Tần Hòe Viễn rồi trở về phòng mình, tiếp tục làm việc của mình.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Ngày hôm sau, Tần Hòe Viễn vẫn vào triều như cũ, Tần Nghi Ninh cũng không để ý.
Nào ngờ, lần này Tần Hòe Viễn vào cung, cùng ngày cũng không trở về, chỉ có người hầu của ông mặt mày ủ dột trả lời lão Thái Quân.
“Đại nhân nói Thánh thượng có chuyện quan trọng muốn bàn với đại nhân, đại nhân bảo tiểu nhân hồi phủ bẩm báo một tiếng, để lão Thái Quân không lo lắng.”
Tần Hòe Viễn là trọng thần trong triều, việc ông được giữ lại trong cung là chuyện bình thường, do đó người trong nhà cũng không quá lo lắng.
Thế nhưng, chuyện này đã kéo dài hai ngày rồi.
Tần Hòe Viễn đã ở trong cung hai đêm rồi, cũng không trở về.
Người theo hầu Tần Hòe Viễn đi hỏi thăm, nhưng không dò la được tin tức gì.
“Thế này không ổn rồi, không ổn rồi!” Lão Thái Quân sốt ruột đến mức rơi lệ: “Nếu Thánh thượng động một tý nổi giận, làm hại Mông ca nhi thì làm sao đây? Mấy người trong cung đó, có thể có biện pháp âm thầm xử lý người!”
Lão Thái Quân vừa khóc, các nữ quyến trong nhà đều lo lắng.
Hàn nhị nãi nãi vốn sắp sinh, lúc này vì hoảng sợ mà bị kích động, liền trở dạ.
Hàn nhị nãi nãi tới phòng sinh sinh con, Tôn thị và Nhị phu nhân đều đi theo trợ giúp.
Lúc này lão Thái Quân đi qua đi lại không ngừng như kiến trong chảo nóng, là lo lắng cho Hàn nhị nãi nãi, càng lo lắng cho Tần Hòe Viễn.
Tần Nghi Ninh liền cùng Bát tiểu thư, Tần Tuệ Ninh tới bên cạnh bầu bạn với lão Thái Quân.
Sáng sớm hôm sau, Hàn nhị nãi nãi hạ sinh một bé trai nặng sáu cân (3kg), khiến Tần Hàn hết sức vui mừng.
Nhưng Tần Hòe Viễn vẫn không trở về.
Lúc này Tần Nghi Ninh thật sự sốt ruột, nàng đang ở nhà trong nghĩ đối sách, Băng Đường liền tới báo.
“Cô nương, Cố lão đại nhân cầu kiến!”