CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Hòe Viễn nghe vậy im lặng hồi lâu: “Sinh mà không dạy là lỗi của người làm cha. Suy cho cùng vẫn là phụ thân lơ là, không dạy dỗ tốt con bé.”



“Phụ thân đúng là mềm lòng quá rồi. Nàng ta trời sinh đã có cái tính đó, không liên quan gì tới việc dạy của phụ thân.”



Tần Nghi Ninh đứng dậy, nói: “Phụ thân, giờ con thấy hơi váng đầu, phải về nghỉ ngơi uống thuốc đã, ngày mai còn đưa tang, lại phải bận rộn nữa.”



Tần Hòe Viễn gật đầu mấy cái liền, đỡ Tần Nghi Ninh tới dưới hành lang rồi bảo Ký Vân đưa về Thạc Nhân Trai, đoạn quay sang khách sáo nói với Mục Tĩnh Hồ: “Mục công tử, thật là phiền công tử rồi.”



“Bá phụ chớ nên khách sáo, đều là người nhà cả.” Mục Tĩnh Hồ chắp tay, đoạn cũng nối bước theo Tần Nghi Ninh và Ký Vân đi qua cửa trong.



Tần gia hôm nay đã không thể so với thường ngày, cũng không băn khoăn nhiều việc ngoại nam không thể đặt chân vào cửa trong nữa. Mục Tĩnh Hồ là hộ vệ võ công cao cường do Bàng Kiêu phái tới, người trong nhà đều rõ cả. Có hắn ở đây, mọi người cũng được yên tâm hơn phần nào, thành ra cũng không để ý việc hắn có thể tự do ra vào hậu viện.



Hôm sau, kinh đô lâu ngày không mưa đổ mưa phùn lất phất.



Các chủ tử, hạ nhân đã mất mạng của Tần gia được đưa tang long trọng, chôn dưới núi Thúy Vân.



Cùng ngày, Hoàng đế tuyên bố thân thể suy yếu nhiều năm, không thể gánh nổi áp lực việc triều chính, nhường ngôi cho Thái tử Uất Trì Yến, đổi niên hiệu thành Nguyên Khang, lễ đăng cơ được cử hành vào mười ngày sau, lệnh cho bộ Lễ gấp rút chuẩn bị.



Kiếp sống xa xỉ dâm dật của Thái Thượng hoàng, rốt cuộc đặt một dấu chấm hết tròn trịa đẫm máu.



Thánh chỉ vừa ban, cả nước mừng rỡ!



Khắp phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt tươi cười, tràn trề hy vọng với cuộc sống.



Khi Ninh Vương suất lĩnh mười ngàn thanh quân rời khỏi nội thành, thậm chí dân chúng còn tràn ra kín lề đường hoan hô, đến nước mưa bết dính vào người cũng thấy như vị ngọt.



Có người nói, hôn quân vừa đổ, đôi mắt ông trời lập tức sáng rỡ, giáng cam lộ chữa hạn lâu ngày rồi.



Hôm sau, vào buổi lễ triều tụ tập bách quan lần đầu tiên sau khi tân đế lên ngôi, tất cả các quan viên từ ngũ phẩm trở lên trong kinh đô đều phải có mặt trước cửa Phụng Thiên. Tần Hòe Viễn tuy không còn quan chức nhưng từ sáng sớm đã được Lục công công, tay sai đắc lực nhất bên Uất Trì Yến đích thân tới đón, lại sắp xếp ở vị trí ngay đầu trên hàng quan văn.



Thế nên dẫu Hoàng đế còn chưa tới, song khi thấy chỗ đứng của Tần Hòe Viễn, bách quan văn võ đều rõ Tần gia đã trỗi dậy, lại thêm Tần Hòe Viễn vốn thuộc phe phái Thái tử, chẳng ngờ Hoàng thượng đau yếu lại nhường ngôi nhanh như thế, Thái tử lên ngôi, lẽ tất nhiên phải khôi phục vinh quang cho Tần gia. Thái độ của đám đồng nghiệp với Tần Hòe Viễn so ra còn nhiệt tình hơn trước hẳn mấy phần.



“Hoàng thượng giá lâm!”



Tiếng thét lanh lảnh của quan nội thị vang vọng khắp quảng trường trống trải, tiếp sau đó là một bóng người màu vàng sáng chậm rãi tiến gần, ngồi thẳng tắp trên ngự tọa.



Đó là một khuôn mặt trẻ tuổi và tuấn tủ, vừa nhìn đã thấy tai mắt được làm mới hoàn toàn. Nhất là mấy viên quan đứng ở khoảng cách gần, thời điểm trông thấy tân đế đều không khỏi thấy lòng mở rộng khoan khoái.



“Hoàng thượng giá lâm! Chúng thần hành đại lễ!”



Nội thị vừa dứt tiếng, chúng thần liền đồng loạt hành lễ bái quỳ chín khấu, đoạn hô to vạn tuế ba lần, tiếng nói phát ra từ trong nội tâm khiến cả Hoàng thành đều chấn động run rẩy.



Uất Trì Yến thẳng lưng ngồi, nâng tay cất tiếng: “Các khanh miễn lễ!”



“Tạ Hoàng thượng.”



Đợi khi quần thần đã đứng ổn định, Uất Trì Yến mới đứng người, chắp tay đứng trên bục cao, lớn tiếng nói: “Hôm nay lần đầu trẫm chấp chính, có mấy chuyện cần nói trước. Thứ nhất, Tào Bỉnh Trung tội ác tày trời, từ lâu đã khiên dân chúng sục sôi. Nay Tào gia đã bị lưu dân công phá, trẫm nể tình Tào gia từng làm quan cho triều đình mấy năm, không truy cứu tới cửu tộc Tào gia.”



“Hoàng thượng thánh minh.” Quần thần cùng đồng loạt hành lễ.



Uất Trì Yến dõi nhìn quần thần đứng hành lễ trên quảng trường rộng lớn, nghe giọng nói của họ, chỉ thấy thân là nam tử, đây là lần đầu tiên tâm tình hắn khoáng đạt đến thế, lần đầu tiên trong lòng hắn tự tin đến thế.



Hôm nay, hắn đã thành người tôn quý nhất của Đại Yên.



Những ngày tháng bị cha ruột khống chế, bị mẹ kế tính toán gài mưu đều đã đi qua.



Từ nay quyền lực trong tay, hắn có thể mặc sức sống cuộc sống của riêng mình, cũng có thể thỏa sức giành lấy hết thảy điều hắn muốn.



Nghĩ tới đây, trong mắt Uất Trì thoáng qua một nụ cười đầy đắc ý, “Thứ hai, An Bình Hầu Tần Hòe Viễn trung thành nhiều năm, nhẫn nhục chịu khó, lại có công với xã tắc. Những việc khi trước trẫm đã tra rõ, đều do Tào Bỉnh Trung vu hãm bởi đối kị với tài hoa của Tần Hòe Viễn. Vậy, Tần Hòe Viễn phục nguyên chức vị, đảm nhiệm chứ Thái sư của Thái tử và chức vị Thừa tướng.”



Tiếng nói vừa dứt, Uất Trì Yến mỉm cười đưa mắt nhìn Tần Hòe Viễn đứng cách mình gần nhất, cười nói: “Tần Thái sư.”



Tần Hòe Viễn bước từng bước ung dung ra khỏi hàng, thản nhiên hành lễ: “Thần khấu tạ thánh ân của Hoàng thượng.”



“Hoàng thượng anh minh! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Chúng thần lại khấu tạ.



Đúng lúc này, trong đám đông có người bẩm tấu: “Hoàng thượng mới đăng cơ, nền tảng đất nước không thể không sớm ngày ổn định, hậu cung không thể không vững chắc. Nền tảng đất nước tốt, dân chúng mới không lo lắng về sau. Hậu cung ổn, thì cả thiên hạ mới ổn định.”



“Thần cũng cho là như vậy! Hôm nay chiến sự nguy ngập, chuyện gấp phải tùy cơ, thần thỉnh xin Hoàng thượng bổ sung hậu cung, để khai chi tán diệp cho Hoàng gia!”



Các thần tử đều lo lỡ may Hoàng đế có đột ngột xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu không có người kế thừa đất nước, ắt sẽ dẫn tới hỗn loạn trời long đất lở, thế nên đều cùng lúc đề nghị Uất Trì Yến lập tức bổ sung hậu cung.



Hồi còn rú mình trong nhà riêng, Uất Trì Yến chỉ có một trắc phi và vài thị thiếp, những người này đều chẳng có lai lịch gì đáng kể.



Mà chuyện củng cố cho gia quốc thêm vững chắc, Uất Trì Yến đã có ý tưởng sẵn từ trước, và cũng đã tự có chuẩn bị.



Thế nên khi ngay các đại thần nhắc đến việc này, Uất Trì Yến liền nói: “Các vị ái khanh cũng nghĩ như trẫm vậy. Nay trẫm dưới gối không con, quyết định chọn một đứa bé ưu tú trong tông thất tới để dạy dỗ bồi dưỡng. Trẫm thấy con trai trưởng của Thế tử Ninh Vương, Uất Trì Kiệt thực sự thông minh, trẫm rất thích, dự định nhận làm con thừa tự, coi như con trai trưởng của trẫm, không biết ý của các ai khanh thế nào?”



Con cháu nhà Uất Trì đều không có tước phong. Năm xưa Thái Thượng hoàng cũng vì dưới gối không con nên mới nhận con trai trưởng của Ninh Vương làm con thừa tự, sau đó bỗng sinh được con ruột của mình, bèn trả đứa con vốn là Thế tử Ninh Vương lại cho Ninh Vương.



Uất Trì Yến và Ninh Vương vốn có giao hảo trước giờ, nay nhận trưởng tôn của Ninh Vương làm Hoàng tử kể cũng không bất ngờ.

Vietwriter.vn

Chúng thần đồng loạt hành lễ, lớn tiếng hô Hoàng thượng thánh minh.



Hoàng tử đã có, giờ đến lượt cân nhắc chuyện hậu phi.



Lòng bàn tay Uất Trì Yến túa mồ hôi, ngay cả gáy cũng dinh dính lành lạnh. Trong vô thức hắn đưa mắt nhìn Tần Hòe Viễn đứng đầu bách quan, trong đầu lại hiển hiện dung mạo tuyệt diễm của Tần Nghi Ninh.



“Còn chức vị Hoàng hậu…” Giọng Hoàng đế thoáng run run vì kích động, “Trẫm nghe nói, đích nữ của Tần ái khanh từng được Thiên Cơ Tử tính mệnh giúp, nói là mệnh cực quý cực tốt, chỉ cần có nàng là có thể hộ quốc?”



Tần Hòe Viễn giật thót mình, nhưng trên mặt vẫn không lộ mảy may chút nào cảm xúc, chỉ hành lễ vẻ như rất sợ: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thiên Cơ Tử quả từng có lời này.”



Uất Trì Yến mừng thầm trong lòng, định bụng mở miệng phong luôn Tần Nghi Ninh làm Hoàng hậu.



Nhưng những lời sau đó, tức khắc bị Tần Hòe Viễn cơ trí chặn họng.



“Hoàng thượng, thần cho rằng, Hoàng thượng mới đăng cơ, quả thực cần phải bổ sung thêm hậu cung, chẳng bằng nhân lúc trước khi cử hành lễ đăng cơ tổ chức một buổi tuyển tú, chọn lựa các nữa tử đến tuổi tướng mạo xuất chúng của các nhà trâm anh vọng tộc trong kinh thành, tiến hành đánh giá trong vòng mười ngày, như vậy sẽ không mai một các khuê tú, cũng có thể để hậu cung của Hoàng thượng phong phú đủ đầy hơn. Hoàng thượng thấy thế nào?”



Lời Tần Hòe Viễn nói tuy đã uyển chuyển, song thực tế lại ngầm cho Uất Trì Yến biết rằng: Đừng tưởng là Hoàng đế rồi thì muốn ai là có thể tiện tay vớt được, như vậy há chẳng phải chính là Thái thượng hoàng thứ hai? Tướng ăn cũng không thể xấu quá được!



Song Uất Trì Yến đang lúc vui mừng lại không hiểu hàm nghĩa sâu xa trong những lời này, chẳng qua chỉ cảm thấy có lẽ Tần Hòe Viễn thương tiếc con gái nên muốn làm long trọng hơn.



“Vậy được, cứ làm theo lời Tần ái khanh. Mười ngày tuyển tú kết thúc, đến hôm đăng cơ sẽ cùng lúc thực hiện nghi thức phong hậu, phong phi.”

Bình luận

Truyện đang đọc