CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 426THIÊN VỊ

Bị mẫu thân khiển trách, mặt Diêu thị đỏ tới tận mang tới, nhưng nhất thời lại không biết nên phản bác thế nào.



Trong cơn tức giận, lời Mã thị tuôn trào như giọt nước tràn ly, xả hết những chuyện trước giờ.



“Con nhìn lại mình đi, tự cho là thông minh, cảm thấy người khác đều là người ngu hết hả? Trước giờ con có nghe lời ta bao giờ không? Không cho con đi nhà giàu sang đại hộ làm tỳ nữ, nhà chúng ta cũng đâu phải không nuôi nổi, thế mà cứ cố chấp đòi đi để trải nghiệm nọ kia, kết quả thì sao? Làm lỡ cả đời rồi đấy!”



“Mấy ngày trước còn hếch mặt lên cam đoan, nói thường ngày đã nhìn quen mấy lão thái thái nhạt nhách của Bàng phủ, bảo mình chắc chắn sẽ không thành một mẹ chồng khắt khe. Nhưng giờ con nhìn lại xem mình đã làm gì?”



“Đại Phúc nhà ta là người quyền cao chức trọng không sai, nhưng con nghĩ lại đi, có mấy nhà trong sạch chịu gả con gái cho nhà như chúng ta?”



“Tần Thượng thư người ta là nhân vật sánh ngang Gia Cát Lượng, sở dĩ lựa chọn nhà chúng ta, nguyên nhân đâu phải vì quyền lực của Đại Phúc. Nếu muốn quyền lực, tương lai người ta là Thừa tướng nhập các, còn cần dựa vào con gái để đổi lấy à?”



“Lại không nhìn lại cái mớ bòng bong của con trai mình đi! Đại Phúc là đứa bé ngoan không sai, nhưng ai dám gả cho nó mà không lo lắng sợ hãi?”



“Khi Đại Phúc xuất chinh, ở nhà phải lo lắng thấp thỏm, chỉ sợ nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cảm giác đấy chẳng lẽ con quên rồi? Kẻ đứng sau lưng nhìn nó như hổ rình mồ nhiều như vậy, Thánh thượng cũng là một trong đấy, chuyện chúng ta bị đón đi làm con tin, chẳng lẽ con cũng quên rồi?”



“Con nhìn lại lúc này đi, tân hôn mới ngày thứ hai vào cung mà đi vào bình an, đi ra đã ngất xỉu. Nghi nha đầu nói là thiếu máu, chẳng lẽ con tin là thiếu máu thật à? Đó là con bé hiểu chuyện nên mới không muốn chúng ta lo!”



“Điều kiện con trai mình kém như vậy, Nghi tỷ nhi vừa gả vào đã chịu uất ức lớn như thế, con không đối với nó tốt hơn mà còn ganh ghét tranh đoạt. Dù gì cũng là người hơn bốn mươi tuổi rồi, phải đến bao giờ mới trưởng thành được đây? Phải bao giờ mới hiểu chuyện được?”



Mã thị mắng một lần cả tràng dài, nhớ tới những chuyện xảy ra những năm qua, thực sự là vừa giận vừa chua chát.



Cả đời bà hào sảng thoải mái, tới nay chưa từng hại ai, đương nhiên cũng coi thường những mưu kế ấy. Ấy thế mà con gái lại tính như vậy, nói nó hư, nó cũng không phải người làm ác, nhưng bảo nó hiền lành, thì nó lại cứ cố thủ cái suy nghĩ lệch lạc sau khi rời bỏ đại hộ nhân gia, nghĩ chuyện gì cũng nhìn từ góc độ khác hẳn khi trước.



Nghe mẫu thân trách mắng, nói từ tận chuyện mình đi làm tỳ nữ cho Bàng gia năm xưa, Diêu thị bắt đầu yên lặng rơi lệ.



Đến cuối cùng, nước mắt đã lã chã như mưa.



“Mẹ, tuy năm xưa con có sai, nhưng ấy là tình thế bắt buộc phải thế. Con nói thật với người, con thích Bàng Trung Chính, nhưng nhà chúng ta chỉ là nhà dân chúng bình thường, trừ vào làm tỳ nữ cho Bàng gia, con còn có cách nào được? Hơn nữa tuy không có được danh phận, nhưng con có Đại Phúc, nó là con của con và Bàng Trung Chính cơ mà.”



“Lại còn lý sự?” Mã thị nghe mà trợn mắt há hốc mồm.



“Thích thì đi làm nha hoàn cho người ta? Thì cam tâm tình nguyện làm nha đầu thông phòng?” Suýt nữa Mã thị đã nhào lên cho luôn một tát.



Vẫn là Diêu Thành Cốc nhanh tay lẹ mắt, ngăn được vợ già, “Được rồi, chuyện đã nhiều năm vậy rồi. Vả lại giờ có Đại Phúc nên ngày tháng của chúng ta mới tốt hơn, như vậy cũng có gì là không tốt. Không phải giờ đang bàn chuyện Nghi nha đầu à.”



Mã thị thở hổn hển trừng mắt nhìn Diêu thị, bực tức nói: “Chuyện Nghi nha đầu còn gì mà phải nói? Con gái nhà người ta gả vào nhà ta, đúng là xui ba đời mới gặp phải mẹ chồng như thế. Cũng không trách con trai nó trở mặt cho! Đến ta nhìn mà cũng phải tức!”



Diêu thị nghe chửi lại cúi đầu lau nước mắt.



Mã thị càng không nhịn nổi, tức giận đứng dậy đi ra sân, tìm một cây côn cao ngang mày bắt đầu múa. Côn quơ múa phát ra tiếng xé gió vun vút.



Bên trong nhà chỉ còn hai cha con Diêu thị và Diêu Thành Cốc, bấy giờ Diêu thị mới thút thít nói: “Cha, người phân xử công bằng đi, mẹ nói con như vậy chẳng lẽ đều là đúng? Không nói đến chuyện Đại Phúc, nhưng đối với Nghi nha đầu, chẳng lẽ con không cho nó ăn cho nó mặc?”



“Chuyện đối bài con cũng đâu nói sẽ không đưa? Chẳng qua nó chỉ mới gả tới, cũng nên cho con ít thời gian xem nhân phẩm thế nào chứ? Nhưng Đại Phúc thì hay rồi. Đùng cái nói thế, có khác nào muốn phân gia! Lấy một mỹ nhân về nhà mà cứ như thành Trụ Vương vậy, cha nói con có thể không tức giận được sao?”



Diêu Thành Cốc lọc cọc ống điếu, kế lắc đầu, bảo: “Cũng không thể nói vậy được. Con cũng có chỗ không đúng. Nghi tỷ nhi đã bước qua cửa nhà ta thì cũng là người một nhà rồi. Con cũng biết ánh mắt Đại Phúc, nếu con bé đó không phải đứa biết giữ bổn phận, Đại Phúc nhà ta thông minh như vậy, chẳng lẽ lại còn thích được nó?”



“Mà chẳng lẽ con chưa nghe đám Từ Vị Chi nói hay sao. Nghi tỷ nhi thông minh, cho dù không có mưu sĩ, chỉ dựa vào đầu óc của mình nó cũng có thể làm được đại sự. Hôm đó nó bày mưu tính kế cho Đại Phúc, tính ra còn xuất sắc hơn cả những mưu sĩ phụ tá. Một nội trợ hiền như vậy, tại sao con cứ phải làm khó nó?”



Diêu thị nghe mà vô cùng tủi thân: “Cha, tại sao người cũng nghiêng về người ngoài rồi, lại không để ý tới nỗi khổ của con.”



“Người ngoài?” Cái ống điếu bằng đồng của Diêu Thành Cốc đập đập vào thành giường đất, “Gả tới nhà ta, đó đã là người nhà ta. Con phải thật sự coi nó là con gái mình chứ, con không có con gái, cứ coi như có thêm đứa con gái để nuôi, thế chẳng phải rất tốt à? Huống hồ Nghi nha đầu cũng là đứa khiến người ta thương.”



“Nếu sau này con còn có suy nghĩ đấy, coi Nghi nha đầu là người ngoài, vậy theo ta thấy, sớm muộn Đại Phúc cũng coi con là người ngoài thôi.”



Nước mắt Diêu thị rơi lã chã: “Vậy nên con mới buồn mới khổ, vì một nữ nhân, nó liền đối với con như thế. Nó đã quên năm xưa con phải trả giá vì nó bao nhiêu rồi. Năm xưa con làm thế nào để bảo vệ nó sống được đến bây giờ, nó đã quên hết rồi!”



Nhìn con gái sụt sùi nức nở, Diêu Thành Cốc vừa thương lại vừa giận.



“Được rồi, đừng khóc nữa, tạm cứ làm theo ý Đại Phúc đi, để ta sẽ bàn với mẹ con sau, để xem sau này làm sao thì ổn.”



Diêu thị còn biết làm sao được nữa, chỉ đành gật đầu.



Diêu thị biết, Diêu Thành Cốc như vậy đã là dịu dàng lắm, nếu dám khóc lóc nói những lời vừa rồi với Mã thị, kiểu gì cũng phải bị mắng thêm một trận.



***



Bên này, Tần Nghi Ninh nắm tay Bàng Kiêu đi về Cẩm Hoa Uyển, thấp giọng nói: “Chàng không nên như vậy. Mẹ cũng không dễ dàng, đã nhiều năm vậy rồi, vì chàng mà mẹ không tìm được nhà nào thích hợp, đáng lý chàng nên hiếu thuận hơn chứ.”



“Ta biết.” Bàng Kiêu thở dài, “Ta sẽ hiếu thuận với mẹ, nhưng mẹ tức giận với nàng, việc này thì không được. Ta thấy mẹ vẫn khá ham quyền lực, thích quản gia, thế cứ để mẹ quản là tốt rồi. Sau này chúng ta chỉ để ý việc của nhà mình, sống cuộc sống yên ổn của chúng ta, từ trên xuống dưới Cẩm Hoa Uyển sẽ do nàng quản hết.”



Nói đến đây, Bàng Kiêu có hơi áy náy, “Nghi tỷ nhi, là ta khiến nàng thiệt thòi, ta cũng muốn giao cả Vương phủ cho nàng, nhưng dù sao đó cũng là mẹ ta, ta sợ sẽ khiến mẹ giận quá đổ bệnh mất.”



“Thiếp hiểu mà. Thiếp không quản tâm việc quản lý một viện hay một nhà, chỉ mong người một nhà có thể hòa thuận vui vẻ bên nhau. Mẹ thương chàng nên mới có thể khắt khe với thiếp, chàng nên hiểu cho nỗi khổ của mẹ. Mẹ cũng không cố ý nhằm vào thiếp, chỉ là quan tâm chàng thôi.”



Nghe Tần Nghi Ninh nói như vậy, trong lòng Bàng Kiêu vừa vui mừng vừa xúc động, không khỏi vòng tay ôm eo nàng.



Mắt thấy hắn định cúi người, Tần Nghi Ninh hiểu hắn muốn làm gì ngay, lập tức đỏ mặt đẩy ra: “Chàng làm gì vậy, ban ngày ban mặt, đang ở bên ngoài đấy!”



Vốn Bàng Kiêu chỉ muốn ôm nàng một cái, ai ngờ nàng lại hiểu lầm, cơ thể êm mềm nép sát vào lòng hắn. Nhớ tới mùi vị ngây ngẩn mất hồn hôm qua, hắn lập tức hưng phấn, “Nàng nói bên ngoài không được, vậy chúng ta về phòng.”



Bị hắn cố ý xuyên tạc, Tần Nghi Ninh tức giận đỏ mặt.



“Chàng đúng là hư hỏng, tại sao trước đây không nhận ra cơ chứ?”



“Ta hư hỏng? Ta còn hư hỏng hơn nữa được kìa!” Bàng Kiêu thổi một hơi vào ngón tay, cọ cọ vào Tần Nghi Ninh, ngưa ngứa.



Tần Nghi Ninh sợ nhất là nhột, bị hắn đuổi chạy thẳng về phòng, đóng cửa không cho hắn vào trong.



Bàng Kiêu dựa ngoài cửa, vừa nhìn tình hình bên ngoài qua khe cửa vừa nói: “Nàng không cho ta vào, vậy ta đi đây, đi tìm cô khác đấy!”



Nghe hắn nói vậy, Tần Nghi Ninh cười hì hì trêu: “Chàng có bản lĩnh thì đi luôn đi.”



“Được, nàng chờ đấy.” Rồi Bàng Kiêu xoay người đi thật.



Tần Nghi Ninh ở trong cửa, nghe tiếng bước chân đi xa liền thấy hơi nóng nảy, biết rõ hắn chỉ đang đùa mình nhưng vẫn không nhịn được mở cửa nhìn ra.



Lập tức đối diện với gương mặt tủm tỉm cười của Bàng Kiêu.



“Chàng, không phải chàng đi rồi à?”



“Đúng vậy, nghe nàng mở cửa ta lại quành về.” Tay hắn giữ eo nàng, cúi người tần ngần trên đôi môi đỏ của nàng, dùng chân và lưng đóng cửa phòng lại, ôm Tần Nghi Ninh đi thẳng vào nội thất.



Tần Nghi Ninh đỏ mặt tới tận mang tai, từ chối hoàn toàn không tác dụng, kết quả đến cơm tối cũng không thể ăn, chỉ biết nằm trên cái giường lớn bằng gấm mềm ngủ không biết trời trăng gì.



Ngay cả khi Triệu Khôn Gia tới đưa đối bài cũng do hai người Ký Vân và Băng Đường nhận giúp.



Triệu Khôn Gia biết Bàng Kiêu và Diêu thị có ít mâu thuẫn nhỏ, còn duỗi dài cổ định dò xét tình hình bên trong. Băng Đường không thích người này như vậy, liền nói: “Vương gia và Vương phi đang bàn bạc chuyện trên triều, giờ là lúc bận rộn, nếu Triệu ma ma có việc gì muốn sai bảo thì cứ việc nói cho ta, lát ta sẽ chuyển lại cho Vương phi biết.”



“Ôi ôi, không nhọc phiền cô nương, thế thì ta đi trước.” Triệu Khôn Gia ảo não chạy đi.

Nguồn : Vietwriter.vn

Băng Đường và Ký Vân đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cả hai đều hơi đỏ đỏ, nhưng rồi lại cùng bật cười.



Tới hôm thứ ba lại mặt, Tần Nghi Ninh vẫn dậy sớm đi vấn an Mã thị, Diêu thị.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Hôm nay về nhà ngồi một lát, cũng để Vương gia làm quen với người trong nhà, đến gần tối sẽ trở lại.”



Diêu thị vẫn đoan trang bình tĩnh như thường ngày, tựa hồ những việc không vui kia chưa từng xảy ra.



“Về nhà thay bọn ta gửi lời hỏi thăm cha mẹ, lễ vật đã chuẩn bị cũng đừng quên mang.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Dạ, cám ơn mẹ.”



Mã thị cười nói: “Người một nhà cả, cần gì phải cám ơn. Ta nghe nói sáng sớm nay con đã giao ít việc cho hạ nhân trong Cẩm Hoa Uyển?”



“Vâng ạ!” Tần Nghi Ninh cười đáp: “Cháu dâu ngu dốt, chỉ riêng việc quản lý Cẩm Hoa Uyển đã phải vắt óc thật lâu. Nhưng may mà người trong viện không nhiều, cũng không quá khó quản lý.”



“Con cũng thật khiêm tốn. Ta lại nghe nói con định ra quy củ mới cho nô bộc trong viện, thoạt nghe cũng thấy rất hợp lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc