CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Chủ tử…” Hổ Tử lo lắng nhìn Bàng Kiêu, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy chủ tử của mình có loại trạng thái này.



Cũng không thể nói rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào, nhưng cậu ta cảm nhận được, tâm trạng Bàng Kiêu rất không ổn.



“Chủ tử, thật ra, ta đi liên lạc với Chung đại chưởng quỹ hỏi ý tứ của Tứ tiểu thư là chuyện dễ, nhưng an nguy của Tứ tiểu thư trong cung thì sao? Tân đế không cho phép Tứ tiểu thư dẫn theo người thân tín, Ký Vân nhất định không thể đi theo rồi, ngộ nhỡ tân đế cũng giống như người cha hôn quân kia, muốn gây bất lợi cho Tứ tiểu thư thì sao?”



Bàng Kiêu nhíu chặt đôi mày kiếm, trầm giọng nói: “Ý của Mộc Đầu là nàng bị thương không nhẹ.”



Mục Tĩnh Hồ gật đầu.



Bàng Kiêu liền thở dài, nói: “Nàng ấy là một người thông minh, lúc này chắc chắn dùng khổ nhục kế tránh thoát sự thân cận của Hoàng đế. Tân Hoàng đế là người đọc sách, lại thật tình yêu thích nàng ấy, tất nhiên muốn chung sống cả đời với nàng ấy, rốt cuộc sẽ không làm gì một người bị thương. Mà thời gian nàng ấy tranh thủ được lúc bị bệnh, cũng đủ để ta hành động rồi.”



Nói tới đây, Bàng Kiêu hơi cụt hứng, ngồi xuống chiếc ghế bành duy nhất còn nguyên vẹn, lại thở dài: “Thật ra, Mộc Đầu nói rất đúng, ta thật sự là ích kỷ.”



Mục Tĩnh Hồ cầm hai nửa ấm trà, ngồi xổm trên mặt đất nhìn Bàng Kiêu.



Hổ Tử cũng nhìn hắn, muốn nói lại thôi.



“Cho dù nàng ấy muốn làm Hoàng hậu, ta cũng muốn chiếm hữu nàng, bởi vì ta tuyệt đối không để nàng trở thành Hoàng hậu. Chuyện này người Tần gia không thể kháng chỉ, vậy thì ta chỉ có thể khiến tân đế phải tự từ bỏ.”



Hổ Tử gật đầu. Xưa nay hắn biết Bàng Kiêu suy nghĩ sâu xa, bởi vậy lúc nổi giận, Bàng Kiêu vẫn có thể cấp tốc phân tích tình huống và nghĩ ra đối sách, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.



Nhưng Mục Tĩnh Hồ lại hừ một tiếng: “Đúng là hồ ly! Thật ra thì ngươi và vợ ngươi cũng rất xứng đôi. Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ khi nàng ta tính kế với thích khách đã khiến ta phát sợ, nghĩ là nàng ta bị hồ ly nhập rồi. Cặp hồ ly các ngươi đúng là vô cùng xứng đôi vừa lứa, ta chờ xem sau khi thành hôn, các ngươi sẽ tính kế với nhau như thế nào, hừm!”



Bàng Kiêu biết Tần Nghi Ninh túc trí đa mưu, nghe Mục Tĩnh Hồ nói như vậy, cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt cơ trí và giảo hoạt của nàng lúc đó. Chỉ cần nghĩ đến nàng, tâm trạng của hắn liền dễ chịu.



Hổ Tử thấy rốt cuộc Bàng Kiêu đã khôi phục thái độ bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chủ tử, ngài định ra sức dạy cho Ninh Vương một bài học?”



“Ta muốn mạnh mẽ giáo huấn hắn, nhưng cũng phải làm ra vẻ chúng ta cũng rất mệt mỏi, chờ bọn họ nếm mũi lợi hại của Hổ Bí quân chúng ta, khiến quân dân bọn họ đều sợ mất mật, thì kế của ta thành phân nửa rồi.”



“Vậy… nửa còn lại thì sao?”



Bàng Kiêu liền bảo Hổ Tử lại gần, thấp giọng nói: “Sau khi hỏi ý của Nghi tỷ nhi, các ngươi ở lại trong thành. Đợi cho tin tức cuộc chiến đấu vô cùng kịch liệt giữa Hổ Bí quân và Yên quân truyền ra, ta sẽ sai người tuyên bố tạm thời đình chiến trước trận tiền hai quân, đến lúc đó, ngươi cứ làm thế này, thế này…”



Bàng Kiêu thấp giọng nói mấy câu bên tai Hổ Tử.



Hổ Tử nghe xong, mắt càng lúc càng sáng lên, gật đầu lia lịa: “Thật là diệu kế, ta liền vào thành!”



Thấy hai người bọn họ đã xác định biện pháp, Mục Tĩnh Hồ cũng đứng lên.



Bàng Kiêu đích thân tiễn hai người ra khỏi đại doanh rồi mới gọi mấy tướng lĩnh đến thương nghị đại sự.



*



Hôm sau, Hổ Tử cải trang, ẩn nấp trong một cửa tiệm thuốc lào, yêu cầu một phòng đơn, nằm trên giường ngủ bù.



Bởi vì là người lạ mặt, sẽ không bị nghi ngờ, Mục Tĩnh Hồ đảm nhận nhiệm vụ đưa tin, đến gặp Chung đại chưởng quỹ báo tin và hẹn người đến tiệm thuốc lào gặp mặt.



Nghe nói người đến là người của Bàng Kiêu, Chung đại chưởng quỹ không dám chậm trễ, liền liền gác lại mọi việc, nhận lời mời mà đến.



Mục Tĩnh Hồ sợ cuộc nói chuyện bị nghe lén liền ở bên ngoài canh chừng, để hai người nói chuyện trong phòng. Vietwriter.vn



Nhìn thấy dáng dấp dường như cũng không có gì sốt ruột của Hổ Tử, Chung đại chưởng quỹ chắp tay, hừ một tiếng: “Lúc này rốt cuộc các ngươi cũng đến rồi. Tới sớm mà làm gì chứ!”



Hổ Tử vừa thức dậy, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, không ngờ vừa gặp mặt, Chung đại chưởng quỹ đã trách móc, cậu ta hơi ngẩn người.



Tuy nhiên câu trả lời của Hổ Tử cũng rất trung thành và bảo vệ cho chủ:



“Xin ngài bớt giận. Ngài cũng biết, chúng tôi ở ngoài thành, tin tức rất khó truyền tới. Lúc này vừa nhận được tin tức, chủ tử liền phái ta vào thành.”



Chung đại chưởng quỹ lại hừ một tiếng, nghênh ngang ngồi xuống, nói: “Bây giờ ngươi tới làm cái gì? Thấy đông gia của ta muốn làm Hoàng hậu nên sốt ruột à? Nhà đông gia gặp phải nhiều điều khốn khổ như vậy, cũng không thấy chủ tử của ngươi sốt ruột, lần này thì đã vội vàng tới rồi.”



Chung đại chưởng quỹ trừng mắt nhìn Hổ Tử, xòe ngón tay ra đếm, nói: “Đông gia chúng ta tài mạo song toàn, thân thế không tầm thường, lại hiền lành hiếu thuận, theo lão già như ta thấy, trên đời không tìm đâu ra một cô nương tốt như vậy nữa! Với thân phận như vậy của đông gia, chẳng phải thừa sức làm Hoàng hậu sao? Hơn nữa, vua mới của chúng ta còn trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn, lại toàn tâm toàn ý đối với đông gia, ta thật sự cảm thấy đông gia làm Hoàng hậu thật tốt! Không phải là chủ tử của ngươi thấy đông gia sắp làm Hoàng hậu, cảm hấy thèm muốn và đố kỵ, nên muốn tới ngăn trở đấy chứ? Nói cho ngươi biết, tiểu thư hiền lành mới chịu như vậy, chứ lão già này không bỏ qua đâu!”



Hổ Tử nghe Chung đại chưởng quỹ nói như vậy, làm sao không nhận ra, ông ta đang giận dỗi.



Tần gia gặp phải tai ương ngập đầu như vậy, mà Vương gia thì ở xa, lại phải coi giữ quân doanh, đương nhiên lực bất tòng tâm, tuy phái người đến cứu viện nhưng đã tới chậm, khiến Tần gia tổn thất nhiều người như vậy.



Giờ đây nhìn lại, ngay cả một người ngoài như Chung đại chưởng quỹ còn tràn đầy hờn giận như vậy, tâm trạng của người trong cuộc như Tần Nghi Ninh còn không biết như thế nào.



Hổ Tử âm thầm đổ mồ hôi thay cho chủ tử của mình.



Chủ tử ở trước mặt người ngoài thì ngông cuồng bá đạo như một con cọp, nhưng khi tới trước mặt Tần Nghi Ninh, lập tức biến thành con mèo ướt, hoàn toàn không còn chút lợi hại nào. Với tính tình của chủ tử, khi không thể bảo vệ được cho Tần gia, trong lòng đã áy náy, hơn nữa mang thân phận tướng lĩnh nước đối địch, lại thêm đủ chuyện rối bời bên phía Đại Chu, Hổ Tử thật sự nghĩ rằng Vương gia cảm thấy tự ti cũng là điều dễ hiểu.



Hổ Tử cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa, vội tươi cười nói: “Đại chưởng quỹ, giận thì cứ nói cho hả giận, nhưng dù thế nào thì ngài cũng đừng hành động theo cảm tính, để lỡ duyên phận của một đôi tình nhân! Ngài cũng biết đó, chủ tử của ta toàn tâm toàn ý đối với tiểu thư nhà ngài, không có dụng tâm như vậy đâu. Nếu không thật lòng đối xử với nàng ấy, thì một nhân vật như chủ tử nhà ta, cần gì phải biến mình thành một cái bánh tráng như vậy, hết lật về phía Đại Chu, lại lật về phía Đại Yên? Bên ngoài thì lửa sém ngang mày, bên trong ruột nóng lòng đau, y như một con cá rán!”



Câu nói của Hổ Tử khiến Chung đại chưởng quỹ mỉm cười.



“Hết bánh tráng lại cá rán, tiểu tử nhà ngươi còn chưa ăn gì phải không?”



Hổ Tử cười ngoác miệng, thầm thở phào nhẹ nhõm.



“Chủ tử sai ta liều mạng tới đây là muốn nhờ Chung đại chưởng quỹ giúp một việc, chuyện liên quan tới hạnh phúc của hai vị chủ tử, xin ngài nhất định phải tận lực.”



Nghe mấy lời Hổ Tử nói ra, trong lòng Chung đại chưởng quỹ cảm thấy dễ chịu, mặc dù trong lòng bất bình cho Tần Nghi Ninh, nhưng cũng không thể bỏ lỡ đại cục, liền nói: “Ngươi nói xem.”



Hổ Tử và Chung đại chưởng quỹ liền thấp giọng bàn bạc hồi lâu.



Sau khi hai người bàn định kế sách, Chung đại chưởng quỹ vội vã đi thực hiện.



Chiều cùng ngày, có một đám cung nữ phụng chỉ đến chủ điện của cung Ngọc Thúy thay đổi đồ trang trí và bồn hoa.



Lúc này vừa uống thuốc xong, Tần Nghi Ninh ôm Nhị Bạch nghiêng người dựa lưng trên giường mỹ nhân, vừa nhìn lên, đã thấy Ký Vân mặc trang phục cung nữ, đang cầm một bó bách hợp, mỉm cười đi tới, hành lễ với Hạnh Vũ và Phất Tuyết.



“Chào hai vị tỷ tỷ, hoa này đặt ở đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc