"Nghi Nhi, nàng không sao chứ?” Uất Trì Yến nghiêng người ngồi bên cạnh Tần Nghi Ninh, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng: “Là trẫm không tốt, làm nàng sợ rồi.”
Nghe hắn xưng hô như vậy với mình, cả người Tần Nghi Ninh sởn gai ốc. Nàng hơi cau mày, bước xuống giường, tách khỏi Uất Trì Yến, quỳ xuống dập đầu hành lễ: “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng.”
Mặt mỹ nhân trắng bệch, vai đẫm máu, khuôn mặt trứng ngỗng vốn có thể xem là có da có thịt, giờ đây đã gầy đi thành mặt trái xoan. Nàng vốn đã mảnh khảnh, giờ đây càng toát lên vẻ đẹp yếu ớt, mềm mại, khiến Uất Trì Yến vừa nhìn thấy, trái tim đã muốn nhũn ra, thì làm sao cam lòng để nàng quỳ?
“Mau đứng lên đi, ở trước mặt trẫm không nên đa lễ như vậy, nàng vẫn còn bị thương mà!” Hoàng đế ngồi trên chiếc giường mỹ nhân, khom người xuống, vươn hai tay ra nâng cánh tay Tần Nghi Ninh, nhưng Tần Nghi Ninh giật mình, lui ra phía sau, vẫn nén đau hành lễ như trước: “Lễ không thể bỏ qua, Hoàng thượng vạn tuế kim an!”
Giường mỹ nhân không cao, Uất Trì Yến khom lưng chìa tay cũng không thuận, hắn dứt khoát đứng dậy bước tới đỡ Tần Nghi Ninh, trong mắt tràn ngập nhu tình, nói: “Đã nói không cần đa lễ như vậy, nàng mau nằm xuống đi.” Hắn đỡ nàng tới giường thiên công.
Tần Nghi Ninh cau mày, tránh khỏi tay Uất Trì Yến, rồi dừng lại, gọi một tiếng: “Nhị Bạch, lại đây.”
Khối tròn nhỏ trắng như tuyết ngồi xổm ở mép giường mỹ nhân, bốn chân ngắn bước lẫm chẫm, cặp mông nhỏ lúc lắc, bước từng chút một, Nhị Bạch tới bên chân Tần Nghi Ninh, vẫn ngồi xổm, hai chân nhỏ nắm lấy làn váy của nàng.
“Đây là thú cưng của nàng sao?" Uất Trì Yến cúi xuống, đưa tay nâng con thỏ lên, chỉ thấy toàn thân nó là một màu trắng như tuyết, chỉ có bên mắt trái có một vòng đen quanh mắt, hai lỗ tai nhỏ cụp xuống, gương mặt mập mạp, người cũng mập mạp, trên cổ còn đeo một chiếc túi lưới hoa mai màu đỏ, rất là đáng yêu.
“Đúng là người như thế nào thì nuôi thú cưng như thế đó, nàng đẹp đẽ như vậy, con thỏ của nàng cũng vậy.” Một tay ôm Nhị Bạch, một tay đỡ tay trái của Tần Nghi Ninh, hắn nói: “Nàng mau nằm xuống.”
Tần Nghi Ninh lại phất tay áo, tới ngồi bên mép giường, đón lấy Nhị Bạch từ tay Uất Trì Yến, đặt lên đệm giường bằng gấm xanh trên chiếc giường thiên công.
Uất Trì Yến cũng không tức giận, chỉ mỉm cười đứng yên lặng một bên, mắt nhìn xuống mỉm cười nhìn nàng, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà mình ngưỡng mộ, rốt cuộc đã xong.
Tiêu ma ma, Hạnh Vũ, Phất Tuyết và các nội thị vội vàng lui ra bên ngoài.
Tần tiểu thư tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng Hoàng thượng vẫn cứ sáp tới gần, dáng vẻ kia thật sự là… bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Chẳng phải trước kia, Thái Thượng hoàng cũng đối xử với vị Hoàng hậu bị đốt thành ngọn nến mỡ người như thế này sao? Đại Yên sẽ lại có một vị Hoàng hậu lợi hại chăng?
Uất Trì Yến mặc kệ người khác nghĩ gì, hắn thích Tần Nghi Ninh đã lâu, ngày Tần Nghi Ninh phụng chỉ đi tham dự hòa đàm, hắn vô cùng lo lắng đuổi theo bộc lộ tình cảm, lại bị Tần Nghi Ninh hất tay ra, còn mắng hắn không biết phép tắc, cợt nhả nàng trước mặt mọi người. Lúc đó hắn vô cùng đau lòng, đã làm ầm ĩ với Ninh Vương một trận. Sau đó, hắn mới ngẫm nghĩ kỹ lại, vì sao lúc đó Tần Nghi Ninh từ chối mình.
Với thân phận của nàng lúc đó, nàng buộc phải làm như vậy. Nếu lúc đó nàng dám tỏ ra thân cận với hắn, sợ rằng phụ hoàng sẽ nghi ngờ.
Lúc đó hắn đã nghĩ, nếu có một ngày mình đứng ở đỉnh cao quyền lực, thì hắn sẽ không phải bận tâm đến bất cứ điều gì.
Hôm nay rốt cuộc hắn đã làm được rồi. Có hàng vạn nữ tử trong thiên hạ sẵn sàng hiến thân cho hắn, nhưng hắn chỉ muốn có một người duy nhất trước mặt.
Uất Trì Yến lộ vẻ hăm hở, cũng càng tươi cười và dịu dàng đối với Tần Nghi Ninh.
“Nghi Nhi, nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa thái y tới rồi. Trẫm đã dặn bảo Tiêu ma ma, mấy ngày nay nhất định phải chăm sóc chu đáo cho nàng, bồi bổ để nàng phục hồi sức khỏe.”
Lúc này Tần Nghi Ninh đã đầu váng mắt hoa, phải cố gắng tỉnh táo, nghe giọng nói của Uất Trì Yến, trong tai nàng vang lên tiếng ong ong.
Muốn cho ta nghỉ ngơi thì hãy đi ra ngoài đi!
Tần Nghi Ninh thật sự hận không thể đuổi người ra ngoài, nhưng đối phương là Hoàng thượng, nàng không tiện dùng lời lẽ quá thẳng thừng.
“Hoàng thượng bận rộn chính sự, không nên nán lại ở chỗ này.”
“Chính sự bận rộn không xong ngay được, lúc này, nàng chính là việc quan trọng nhất đối với trẫm.”
Uất Trì Yến lại ngồi xuống kế bên Tần Nghi Ninh, còn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đang đỏ lên vì sốt của nàng.
“Xem nàng kìa, nàng đừng xấu hổ, thời gian của chúng ta còn dài mà.” Uất Trì Yến cho rằng mặt nàng đỏ lên, nhất định là vì ngượng ngùng.
Trong đầu Tần Nghi Ninh như có tiếng sấm nổ, suýt nữa nàng ngất vì choáng.
Nàng không thể nhịn được nữa, đẩy tay Uất Trì Yến ra: “Hoàng thượng, xin tự trọng!”
Uất Trì Yến sửng sốt, nhìn vào đôi mắt hạnh bởi vì bị sốt mà càng long lanh như nước của Tần Nghi Ninh, lại không giải thích được, ủy khuất nói: “Nghi Nhi, nàng sắp trở thành Hoàng hậu của trẫm rồi, sao lại còn…”
“Hoàng thượng là người có học thức, chứ không phải là trùm thổ phỉ cướp áp trại phu nhân trở về, đối với Hoàng thượng, ta chỉ kính nể về tài học, chứ hoàn toàn không có tình cảm nam nữ, ngài việc gì mà phải ép buộc như vậy?”
Uất Trì Yến ngẩn người.
Tần Nghi Ninh đứng dậy quỳ gối trước giường, trịnh trọng nói: “Hoàng thượng, thần nữ kính trọng địa vị của ngài, bội phục tài học của ngài, nhưng thần nữ không có tình cảm đối với ngài.”
Lục công công dẫn bốn vị thái y gấp gáp trở về, vừa vào tới ngoài điện, chợt nghe câu nói đó, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, vội vã dừng chân.
Bốn vị thái y nhìn nhau, cũng đều sợ đến mức mặt không còn chút máu, nhanh trí im lặng lui ra phía sau.
Vietwriter.vn
Đùa sao, người ở ngôi cửu ngũ bị một cô gái nhỏ cự tuyệt, loại tình cảnh này nếu bị những người không nên thấy như họ thấy được, thì sau này bọn họ cũng khó có đường sống!
Uất Trì Yến cúi nhìn Tần Nghi Ninh, cảm xúc dâng trào trong mắt, từ kinh ngạc biến thành hiểu rõ, lại từ hiểu rõ biến thành phẫn nộ, hắn cúi xuống nâng cằm Tần Nghi Ninh lên, để nàng nhìn vào mình, giận dữ hét:
“Nàng không thích trẫm? Vậy ngươi nói cho trẫm biết, nàng thích ai? Hừ, nàng thích họ Bàng kia?”
Mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Tần Nghi Ninh nghe được mùi long diên hương trên người Uất Trì Yến, có thể thấy hai ngọn lửa thiêu đốt trong mắt hắn.
Nàng biết, mình không thể nói chuyện yêu đương với đế vương.
Thế nhưng lúc này, nếu nàng không nói chuyện yêu đương với hắn, thì nàng càng không có tư cách “cự tuyệt”, bởi vì sự cự tuyệt của nàng hoàn toàn là kháng chỉ.
“Hoàng thượng, bất luận ta hợp ý người nào, ta cũng không có sự rung động đối với ngài.”
Uất Trì Yến tức giận siết chặt nắm tay, đầu ngón tay của hắn bấm vào da thịt trắng mịn của nàng, hắn càng cảm thấy vô cùng thơm tho mềm mại, chỉ hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống nàng!
Uất Trì Yến cảm thấy mình đang bị thiêu đốt, chỉ không biết là lửa giận hay lửa dục đang bùng phát. Tóm lại, lúc này hắn chỉ muốn túm lấy người không biết điều này mà nghiêm phạt một phen!
Đầu óc hắn trống rỗng, nhìn đôi môi tái nhợt của nàng, ánh mắt dần dần trầm xuống, liền cúi xuống mạnh mẽ hôn tới.
Tần Nghi Ninh thất kinh, vội vàng nghiêng đầu tránh né, bị ngã xuống đất, nhưng động tác của Uất Trì Yến vẫn tiếp tục, mặc dù môi hắn không chạm được vào môi nàng, nhưng chạm vào mặt nàng, cổ nàng.
Uất Trì Yến hít thở mùi hương hoa nhài trên người nàng, trong đó còn xen lẫn mùi máu tươi tanh tanh ngòn ngọt, thực sự kích thích máu nóng trong người hắn, chỉ cảm thấy mùi hương trên người nàng giống như một loại độc dược câu hồn, khiến hắn cam tâm tình nguyện trầm mê trong đó.