Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc.
Nàng là ai kia chứ? Chẳng qua là một cô gái nhỏ mà thôi, làm sao có vinh dự để “bọn cướp” chú ý tới và bắt cóc cha mẹ và người nhà của nàng, chỉ để nàng tiến cung tham gia tuyển tú?
Hoang đường, thật sự là hoang đường!
Thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh hết sức khó coi, Nhị lão gia và Tam lão gia cũng ủ rũ.
Nhị lão gia nói: “Nghi tỷ nhi, Nhị thẩm của cháu đi theo tổ mẫu của cháu tới đây trở về, đã kể lại chuyện ở đây cho ta nghe rồi. Ta và Tam thúc của cháu cũng nhận thấy, quản gia trong phủ thất lễ với cháu như vậy, có lẽ là do trong lòng Trung Thuận thân vương có khúc mắc với cháu, hẳn là hắn vẫn ghi hận mối thù giết cha.”
Đây chính là điều mà Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu phối hợp để biểu hiện ra như vậy, do đó Tần Nghi Ninh chỉ im lặng gật đầu. Dáng vẻ cô đơn cúi đầu của nàng khiến người khác thương xót.
Nhị lão gia than thở: “Nhị thúc biết, từ khi về nhà, cháu không có được một ngày yên tĩnh, lại rốt cuộc vì đại cục mà khiến cháu bị thua thiệt. Lần này cũng vậy, tổ mẫu cháu lo lắng cho phụ thân cháu, lại sợ nhà chúng ta táng gia bại sản, cả nhà sẽ không sống nổi ở kinh thành, do đó đã không hỏi cháu mà báo danh cho cháu rồi. Nhị thúc cũng biết, thế này là ấm ức cho cháu.”
“Thế nhưng, con gái thì rốt cuộc cũng phải lập gia đình, đúng không?”
“Trước đây Nhị thúc nghĩ, nếu Trung Thuận thân vương không tính toán chuyện trước kia, mà toàn tâm toàn ý đối với cháu, thì cũng không phải là cháu không thể theo hắn, nhưng bây giờ Trung Thuận thân vương đối xử với cháu như vậy, cháu ở lại Vương phủ sợ là không có ngày yên ổn đâu.”
“Như vậy cho dù là vào cung hay là ở lại Vương phủ, cũng đều không có gì khác biệt. Với sự thông tuệ của cháu, vào cung có thể sẽ có tiền đồ rất tốt.”
Cũng không hổ là người làm quan nhiều năm, lời lẽ của Nhị lão gia rất từ tốn, dùng tình cảm để người ta cảm động, dùng lý lẽ thuyết phục để người ta hiểu ra, khiến Tần Nghi Ninh không thể bài bác.
Nàng rất muốn hỏi: “Cho dù vào cung hay ở lại Vương phủ cũng không có gì khác biệt, chẳng lẽ không cần hỏi ý kiến cháu sao?”
Nàng cũng rất muốn hỏi: “Có phải là vào cung có tiền đồ rất tốt thì mới có thể giúp được cho người trong nhà, đây mới là mục đích mà các người toan tính?”
Nhưng chuyện này đã rành rành như vậy rồi, cũng không cần hỏi làm gì, bởi vì ý của mọi người đúng là như vậy.
Thân là người của Tần gia, khi gia tộc gặp nạn, thì phải đứng ra.
Tần Nghi Ninh thừa nhận biện pháp này, nàng cũng biết, lúc vinh quang thì nàng hưởng thụ sự chở che của gia tộc, vậy thì khi gia tộc sa sút, nàng không có lý do gì để từ chối ra sức vì gia tộc.
Thế nhưng trong lòng Tần Nghi Ninh luôn vang lên những câu hỏi ấm ức: Vì sao là mình? Vì cái gì mà phải là mình kia chứ?
Tần Nghi Ninh cúi đầu không nói lời nào, Nhị lão gia và Tam lão gia nhất thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Dù sao làm chú mà buộc một cháu gái đi hầu hạ một nam nhân, suy cho cùng cũng không hay ho gì.
Nhị lão gia và Tam lão gia không quen cái thói vờ vịt khóc lóc om sòm như lão Thái Quân, nhưng cũng xấu hổ không nói được lời nào.
Nhưng sau khoảnh khắc ngắn ngủi bất bình, Tần Nghi Ninh nhớ tới điều quan trọng nhất.
“Nhị thúc, Tam thúc, hai người nói xem, vì sao bọn cướp muốn cháu vào cung?”
Nhị lão gia và Tam lão gia liếc nhau, đều lắc đầu.
“Mặc dù ở Đại Yên, nhà chúng ta rất hiển hách, thế nhưng hôm nay Đại Yên đã không còn nữa, chúng ta tới triều Đại Chu chẳng khác nào làm lại từ đầu. Cháu là con gái, đối phương lại chỉ đích danh cháu đi tham gia tuyển tú, nhất định có nguyên do không thể cho ai biết, nếu không vì sao bọn chúng nhằm vào cháu?”
Tần Nghi Ninh nói: “Phải chăng bởi vì lúc ở Đại Yên, Trung Thuận thân vương biểu lộ thái độ đối với cháu… Bởi vậy, có người liền nghĩ, Trung Thuận thân vương rất coi trọng cháu, hơn nữa cháu vừa tới kinh thành đã bị Trung Thuận thân vương ép buộc đưa về Vương phủ…”
Nhị lão gia làm quan nhiều năm, mặc dù không có tài năng xuất chúng, không nổi tiếng thiên hạ như Tần Hòe Viễn, nhưng cũng là một người hiểu biết. Tam lão gia có bản lĩnh kinh doanh cao siêu, cũng không phải là người ngu dốt, Tần Nghi Ninh nói nửa chừng, hai người đều hiểu hết.
Tam lão gia hạ giọng, vội hỏi: “Nghi tỷ nhi, cháu nghi ngờ chuyện này là có người muốn gây chia rẽ giữa Hoàng đế Đại Chu và Vương gia?”
Tần Nghi Ninh nặng nề gật đầu, thấp giọng nói: “Hoặc là, có người muốn thúc đẩy, làm xấu đi quan hệ giữa Hoàng đế Đại Chu và Vương gia.” Nàng cười tự giễu: “Bọn chúng cũng coi trọng cháu quá đi! Vậy mà có thể chắc chắn là cháu vào cung thì nhất định sẽ khiến Vương gia và Thánh thượng càng thêm bất hòa?”
“Không ngờ triều đình Đại Chu cũng loạn như vậy.” Tam lão gia cảm khái.
Nhị lão gia nói: “Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, ở đâu mà chẳng như vậy? Chỉ là không ngờ mâu thuẫn trong triều đình Đại Chu đã gay gắt đến nhường này. Đây là có người muốn Nghi tỷ nhi trở thành một quân cờ gây chia rẽ.”
Nhị lão gia nói đến chỗ này, chợt biến sắc: “Nghi tỷ nhi, cháu không thể vào cung.”
“Nhị ca, không để Nghi tỷ nhi vào cung thì đại ca, đại tẩu sẽ ra sao? Rồi còn gia sản nhà chúng ta nữa…”
“Gia sản mất có thể kiếm lại được, sự an toàn của đại ca và đại tẩu, thật ra chúng ta không cần phải lo lắng.” Nhị lão gia khoát tay chặn lại, cắt ngang lời nói của Tam lão gia, nhìn Tần Nghi Ninh, nói:
“Đã xác định là có người muốn lợi dụng cháu để chia rẽ quan hệ giữa Thánh thượng và Vương gia, thì vũng nước đục kia, chúng ta không nên bước vào.”
Tần Nghi Ninh vào cung, nếu có thể trở thành sủng phi thì chẳng khác nào Tần gia bị buộc trở thành một ngọn cờ, sẽ bị Thánh thượng, Bàng Kiêu và cả cựu thần Bắc Ký lôi kéo, đưa vào vòng đấu đá.
Tần gia mới đến, làm sao dám tự tin bước vào vòng xoáy quyền lực đầy rủi ro này?
Mặc dù Tần Nghi Ninh biết Nhị lão gia nói như vậy chỉ vì lợi ích của gia tộc chứ cũng không phải là bởi vì thương xót nàng, nhưng rốt cuộc nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đã có Nhị thúc và Tam thúc ủng hộ, nàng cũng sẽ dễ dàng từ chối tham gia tuyển tú.
“Nhị thúc, cháu nghi ngờ việc này là do lão thần Bắc Ký làm.”
Nhị lão gia nghe vậy trầm tư trong chốc lát, chậm rãi gật đầu: “Thật sự là bọn họ đáng nghi ngờ nhất.”
“Nếu đúng là bọn họ làm, thì không cần lo lắng cho sự an toàn của phụ thân và mẫu thân. Dù sao phe các lão thần Bắc Ký cũng phải tiếp tục sống, không thể hoàn toàn đắc tội với Thánh thượng được. Có câu vừa đánh vừa xoa, người Đại Yên chúng ta được Thánh thượng chỉ đích danh, phụ thân cháu lại là nhân vật tiêu biểu trong số bề tôi Đại Yên, nếu bọn họ giết phụ thân cháu thì sẽ khó ăn nói với Thánh thượng.”
Những người đó hành động rất có chừng mực, sẽ không liều mạng đắc tội Lý Khải Thiên, bởi vì họ cũng biết lằn ranh đỏ mà Lý Khải Thiên vạch ra là nằm ở đâu. Bởi vậy, ở phía bên này lằn ranh, bọn họ mới có thể làm rất nhiều chuyện khiến người khác buồn bực, nhưng y cũng không có cách nào.
Nhị lão gia và Tam lão gia nghiền ngẫm một hồi, rồi đều gật đầu.
“Nghi tỷ nhi nói rất đúng. Thế thì chuyện này cứ quyết định như vậy, chúng ta phải nghĩ biện pháp không tham gia tuyển tú mới được. Chỉ có điều, đã bao danh rồi… Ài, tổ mẫu cháu cũng thật là, sao mà hành động gấp gáp như vậy chứ!”
Tần Nghi Ninh cảm thấy bất đắc dĩ, lão Thái Quân sốt ruột vì tính mạng của con trai trưởng chỉ là một mặt của vấn đề, càng quan trọng hơn hẳn là bà ta sốt ruột cho gia sản của Tần gia.
Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao Tần gia là một đại gia tộc dòng dõi, nếu trở nên không xu dính túi, thì trong thời gian ngắn trước mắt, ít nhất là lúc lão Thái Quân còn sống, đều rất khó hưởng thụ lối sinh hoạt cẩm y ngọc thực, tiền của dư dật đến mức tỳ nữ, đầy tớ cũng được tiêu xài thoải mái như trước kia.
“Nhị thúc cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tổ mẫu làm như vậy cũng vì Tần gia chúng ta.” Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Thật ra, bây giờ cháu đã có biện pháp giải quyết chuyện này.”
“Ngươi định làm thế nào?” Tam lão gia tò mò hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trong mắt Tần Nghi Ninh hiện lên một tia giảo hoạt: “Cáo ngự trạng! Hai vị thúc thúc có dám không?”