CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Chuyện này… bất luận Hoàng thượng nghĩ như thế nào, thì Tôn đại nhân cũng đã kháng chỉ! Chuyện này nô tài phải bẩm báo như thế nào với Hoàng thượng đây!”



Sau cơn chấn động, điều làm Vương đại tổng quản lo lắng chính là tính mạng của mình.



Tính tình Hoàng thượng vui giận thất thường, nổi giận là lấy đầu người, nếu ông ta tay không trở về thì phải bẩm báo kết quả như thế nào?



“Nào nào, các ngươi mau thu thập thi thể của Tôn đại nhân, kể cả những phần rơi trên mặt đất!”



Vương đại tổng quản dùng tay áo bịt mũi, xoay người lại ra lệnh cho các tiểu nội thị đi theo.



Các tiểu nội thị cũng sợ rơi vào tình cảnh giận cá chém thớt, mặc dù sợ hãi nhưng cũng đánh bạo bước tới thu dọn thi thể Tôn Vũ và những phần máu và óc lẫn lộn trên mặt đất.



Tôn Kiệt và Tôn Cần giận dữ đẩy nội thị ra.



“Các ngươi làm cái gì? Người đã mất rồi, các ngươi còn muốn lấy thi thể của huynh ấy để làm trò sao!”



Định Quốc công phu nhân thấy vậy, lảo đảo muốn đứng lên, nhưng vì chân bủn rủn lại ngã xuống, chỉ có thể khàn giọng kêu to:



“Không được động vào! Ta xem ai dám động vào thi thể của cháu ta!”



Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt bà, vô cùng bi thương hỏi:



“Người cũng đã đi rồi, mà thi thể của hắn, các ngươi cũng không tha sao?”



“Muốn động tới thi thể của cháu trai ta, trừ phi bước qua xác ta!”



Đôi mắt Định Quốc công đỏ ngầu, giọng khàn khàn run run, giang tay chặn trước mặt các nội thị, thân thể giống như một ngọn núi, che cho tất cả mọi người của phủ Quốc công ở phía sau.



Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm kia, làm sao Vương đại tổng quản không thương cảm cho Tôn Vũ? Chỉ có điều, làm không được việc, ông ta cũng sợ khó giữ được tính mạng.



“Quốc công gia, nô tài cũng không có cách nào, ngài cũng biết tính tình của Hoàng thượng rồi, nếu Hoàng thượng thật sự nổi giận thì ngài và nô tài không thể gánh vác nổi đâu!”



Suy nghĩ một chút, Vương đại tổng quản lại nói:



“Hay là thế này, nô tài sai người hồi cung bẩm báo Hoàng thượng, tất cả chúng ta đều chờ nghe ý chỉ của Hoàng thượng xem thế nào nhé?”



Nếu Hoàng thượng khai ân, dù sao đắc tội Định Quốc công, Vương đại tổng quản cũng không được ích lợi gì.



Định Quốc công cắn răng nói:



“Nếu là như thế thì phải làm phiền đại tổng quản rồi.”



Vương đại tổng quản luôn miệng nói “Không dám”, vội quay lại dặn bảo một tiểu nội thị hồi cung hỏi ý chỉ của Hoàng thượng.



Tiểu nội thị không dám trở về gặp mặt Hoàng thượng, nhưng lại không từ chối được, đành rời đi với khuôn mặt buồn bã như đưa đám.



Mọi người đều bất chấp khí trời lạnh lẽo, ở trong viện chờ đợi.



Không bao lâu sau, tuyết bắt đầu rơi, tuyết bay lả tả rơi xuống mặt đất rồi tan ra, khiến mặt đất trở nên ướt át.



Nhưng tất cả mọi người đều không muốn rời đi, trong viện chỉ nghe tiếng khóc nhỏ to của đám phụ nữ trong nhà, hoặc khóc nức nở, hoặc khóc đến tê tâm liệt phế.



Đại cữu mẫu tỉnh lại, thấy tình trạng thê thảm của con trai, lại khóc rồi ngất xỉu, Nhị cữu mẫu và Tôn thị ôm nhau khóc nức nở.



Tần Nghi Ninh đỡ ngoại tổ mẫu, nước mắt tuôn rơi như mưa, không sao dừng được.



Vì thể hiện ý chí kiên cường mà Đại biểu ca tự sát, chẳng phải là một loại lên án đối với hôn quân sao?



Chỉ là quan niệm trung quân ái quốc đã thâm căn cố đế trong lòng bọn họ, rất nhiều điều không thể nói ra miệng, mà cũng không dám nói ra.



Không nói được, họ chỉ có thể lấy cái chết để bày tỏ ý chí, vì nói ra là lập tức bị kết tội phạm thượng rồi.



Tần Nghi Ninh không biết những người khác nghĩ như thế nào, nàng cũng hận hôn quân đến mức nghiến răng.



Nàng không khỏi nghĩ tới Tần Hòe Viễn.



Trước kia Đại biểu ca coi như là “lửa nóng sôi dầu, hoa tươi cài gấm” (ý nói đã tốt lại càng tốt hơn), chẳng phải Tần Hòe Viễn cũng là như vậy hay sao?



Sống trong thời loạn thế, khó phỏng đoán và chống lại nhất chính là số phận khó lường.



Sau nửa canh giờ, có tiếng bước chân chạy tới, lần này không chỉ có nội thị vừa quay về bẩm báo, mà còn có mấy Kim Ngô vệ đi ở phía trước.



Nội thị kia đã nghe ý chỉ của Hoàng thượng, như được tiếp thêm sức mạnh, hành lễ rồi nói:



“Hoàng thượng có khẩu dụ, lệnh cho nô tài phải nói rõ với Định Quốc công.”



Vương đại tổng quản liền gật đầu, ý bảo nội thị nói ra.



Tiếng khóc trong viện dần nhỏ đi, tất cả mọi người chăm chú nhìn nội thị truyền lời kia.



“Hoàng thượng nói “Phủ Định Quốc công các ngươi tự xưng là trung thành, nhưng không chịu vì nước hy sinh Tôn Tũ, rõ ràng là hy sinh một mình Tôn Vũ là có thể dập tắt lửa giận của Đại Chu, không chừng sẽ lui quân ở thành Hề Hoa, hon một vạn tù binh cũng sẽ được thả về nhà, nhưng Tôn Vũ chỉ biết thể hiện uy phong! Đừng nói là đập đầu chết, cho dù đã bằm thây thành trăm mảnh, cả thi thể và não cũng phải được đưa đến thượng quốc Đại Chu không tổn hao gì! Nếu ai dám ngăn cản, sẽ bị kết tội kháng chỉ phản quốc!’”



Giọng nội thị lanh lảnh, nhưng cũng phỏng theo y hệt giọng nói gắt gỏng của Hoàng đế. Chỉ là giọng của hắn càng nói càng yếu, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt giết người.



Vương đại tổng quản khoát tay bảo nội thị lui ra, hành lễ với Định Quốc công, nói với vẻ hơi khó xử:



“Quốc công gia, ngài là người đứng đầu một nhà, ngài cần phải suy nghĩ cẩn thận, Hoàng thượng đã nói đến mức này, nô tài nhất định phải mang người đi. Ngài suy nghĩ cho kỹ, phủ Quốc công có gánh nổi tội “kháng chỉ” và “phản quốc” bị quy hết hay không? Tôn đại nhân mất rồi, nhưng Quốc công gia còn có con cháu khác mà!”



Định Quốc công nắm chặt hai nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh ở thái dương nổi rõ, không nói nên lời.



Đám phụ nữ trong nhà cũng đã khóc không thành tiếng.



Kim Ngô vệ liền xông tới, đẩy Ngũ biểu ca và Bát biểu ca vẫn còn muốn ngăn cả ra, thu nhặt máu và óc rơi vãi trên mặt đất bỏ vào trong một hộp gấm, lại hợp lực nâng thân thể khiếm khuyết vô cùng thê thảm của Tôn Vũ vào một cỗ quan tài mỏng vừa được chuẩn bị.



Vương đại tổng quản thấy cuối cùng cũng xong việc, lúc này mới chắp tay thi lễ, dẫn người vội vã rời đi.



Định Quốc công chậm rãi ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói:



“Trời muốn Đại Chu ta diệt vong rồi!”



Đột nhiên ông phun ra một búng máu, trong chớp mắt, thân hình cao to ngã về phía sau.



“Tổ phụ!”



“Quốc công gia!”



Trong nhà lập tức rối loạn.



Phủ Định Quốc công xảy ra đại sự như vậy, không quá hai canh giờ, tin tức liền truyền khắp kinh đô. Mọi người xôn xao, không thể tả xiết biết bao dân chúng xót xa than thở và khiếp sợ, biết bao binh lính bi thương và phẫn nộ.



Tần Hòe Viễn nhận được tin tức liền chạy tới.



Tần Nghi Ninh, Tần Tuệ Ninh đều đi theo Tôn thị mời đại phu săn sóc cho đám phụ nữ trong nhà.



Không những Định Quốc công phu nhân, Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu mà ngay cả Định Quốc công cũng ngã xuống hôn mê bất tỉnh, trong lúc nhất thời, việc lớn việc nhỏ trong phủ Định Quốc công không có người liệu định.



Tần Hòe Viễn liền dẫn theo Tôn Kiệt và Tôn Cần bày linh đường ở tiền viện, trong áo quan đặt quần áo và giày tất của Tôn Vũ. Ông cũng sai người báo tang, túc trực bên linh cữu, đốt vàng mã, khóc nức nở, toàn bộ phủ Định Quốc công đều bị bao trùm bởi một màu trắng và bởi sự bi thương.



Mà lúc này, khi nhìn thấy thân thể tàn khuyết của Tôn Vũ và máu đỏ trộn lẫn óc trắng trong hộp gấm, Hoàng đế và Hoàng hậu không hài lòng nhíu mày.



“Hoàng thượng, ngài nói rốt cuộc Tôn Nguyên Minh có ý gì? Hẳn là hắn không có lòng thần phục ngài? Ngài ra lệnh cho hắn làm chút việc, hắn lập tức dùng tính mạng đối nghịch với ngài?”



Hoàng hậu dùng khăn thơm che mũi miệng, ghê tởm phẩy phẩy tay trước mũi.



Trong lòng Hoàng đế vốn đã nghi ngờ, lời Hoàng hậu nói khiến lửa giận trong lòng ông ta càng bùng lên.



“Trẫm thấy Tôn Nguyên Minh đọc sách nhiều đến nỗi đầu óc ngu độn rồi! Mà thôi, hôm nay chỉ mong có thể qua được cửa của sứ thần Đại Chu. Người đâu!



“Nô tài ở đây!”



Vương đại tổng quản cười lấy lòng hành lễ.



Hoàng đế bực bội nói:



“Ngươi, đích thân đi mời sứ thần Đại Chu tới, nói trẫm bày tiệc đón mời, hơn nữa Tôn Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”



Vương đại tổng quản vội hành lễ lui ra.



Ý Hoàng đế muốn dùng một thi thể và nửa hộp đựng tim óc của một chết để làm dịu lửa giận của Đại Chu.



Nhưng sứ thần vừa nhìn thấy, lại vỗ án đứng lên, phẫn nộ trách mắng hoàng đế:



“Rõ ràng là các ngươi có mưu đồ khó lường đối với Hoàng thái hậu Đại Chu ta! Muốn ăn sống, đương nhiên là phải càng tươi càng tốt, giết mổ người tại chỗ mới là tươi sống, chứ một thi thể thế này, vận chuyển đến nơi, chẳng phải sẽ trở nên hôi thối sao? Các ngươi bảo Hoàng thái hậu dùng như thế nào được?”



Hoàng đế cũng biết điều này, chỉ có thể cười xòa thuyết phục.



Sứ thần phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi, cũng không mang thi thể theo.



Trước mặt sứ thần, Hoàng đế không dám lỗ mãng, sứ thần vừa đi khỏi, ông ta liền hất bàn đi, lớn tiếng bảo Vương đại tổng quản:



“Ném Tôn Vũ ra bãi tha ma cho trẫm! Trẫm thấy càng phiền lòng!”



Vương đại tổng quản giật mình, vội cúi đầu lui ra, theo lệnh Hoàng đế mà làm.



Cũng may là Vương đại tổng quản coi như còn có tính người, mặc dù ngoài miệng ra lệnh ném người ra bãi tha ma, nhưng kế tiếp lại sai người tâm phúc đến phủ Định Quốc công đưa tin, để họ mau chóng đi thu thập xác của Tôn Vũ, kẻo bị sói hoang, chó hoang tha đi.



Tôn Kiệt và Tôn Cần nghe vậy lại bật khóc nức nở, giậm chân kêu trời, uất hận đến mức hai mắt đỏ ngầu.



Tần Hòe Viễn uể oải nói:



“Bất luận như thế nào, trước tiên phải đưa Nguyên Minh về nhập liệm mới là quan trọng, việc còn lại cần phải bàn bạc kỹ hơn. Các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng hiểu rất nhiều đạo lý, tính tình Hoàng thượng vốn là như vậy, các ngươi không phải chỉ trợ trọi một mình, mà là người trong một đại gia đình của phủ Định Quốc công, không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào nữa.”



“Cô phụ nói rất đúng.”



Tôn Kiệt lau nước mắt, nói:



“Bát đệ, bây giờ ta dẫn người ra roi thúc ngựa, đệ trông coi nơi này.”



“Được!”



Tôn Cần cũng lau nước mắt.



Đợi Tôn Kiệt đi rồi, Tôn Cần cảm kích thi lễ với Tần Hòe Viễn:



“Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu và Ngũ ca đều hoang mang bối rối, trong nhà không có người chủ trì, chúng cháu đều không biết làm thế nào cho phải, nếu không nhờ có cô phụ đứng ra…”



“Ài!”



Tần Hòe Viễn khoát tay:



“Đều là người một nhà.”



Tôn Cần xúc động, gật đầu nói:



“Dạ.”

Vietwriter.vn

Tần Hòe Viễn thở dài căn dặn:



“Cháu dặn bảo người trong phủ, ai nấy đều phải trông chừng cái miệng của mình, có một số điều trong lòng không thể nghĩ, ngoài miệng cũng không thể nói ra, Hoàng thượng đang nổi giận, một khi truyền ra ngoài sẽ mang họa sát thân!”



“Vâng.”



Tôn Cần mím môi, gật đầu.



Tần Hòe Viễn liền vỗ vai Tôn Cần, lại nói:



“Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung, đây là con đường của bầy tôi.”



Tôn Cần nghe vậy, đưa mắt nhìn lá phướn gọi hồn phất phơ trước gió, nước mắt lại bắt đầu trào ra.



Phía bên này, Tôn Kiệt ra sức thúc ngựa đi lấy thi thể của Tôn Vũ về, rốt cuộc có thể nhập liệm.



Tần Hòe Viễn nhìn Tôn Vũ trong quan tài, chợt có cảm giác máu chảy ruột mềm, nhớ tới hắn lúc còn sống tài hoa hơn người, rốt cuộc lại gặp phải kết cục như thế, trong lòng không kìm được thổn thức.



Tôn thị vừa hầu hạ Định Quốc công phu nhân uống thuốc, Định Quốc công phu nhân liền gọi Bao ma ma tới, hỏi tình huống của Định Quốc công và ngoại viện.



Bao ma ma đã thay đồ trắng, mang thắt lưng trắng, hành lễ nói:



“Đường cô nương vừa xem qua cho Quốc công gia, nói là do quá phẫn nộ mà công tâm, có thể uống thuốc từ từ điều dưỡng. Vừa rồi Quốc công gia tỉnh lại, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi. Cô gia dẫn theo Ngũ gia và Bát gia, đã nhập liệm cho Đại gia rồi.”



“Ngươi nói thi thể của Minh ca nhi đã được lĩnh về?”



“Vâng.”



Sợ Định Quốc công phu nhân lại uất giận mà ngất đi, Bao ma ma không dám nói là đoạt lại thi thể từ miệng sói hoang, chó hoang.



Định Quốc công phu nhân tưởng là Hoàng đế cho người đưa về, thương tâm nhắm mắt lại.



Bởi vì chết bất đắc kỳ tử, thi thể Tôn Vũ chỉ giữ bảy ngày rồi được an tang ngay.



Mấy ngày nay, Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh luôn theo Tôn thị hầu hạ bên giường bệnh của Định Quốc công phu nhân.



Nếu không vì thấy chỉ còn bốn ngày nữa là hết năm, Tôn thị cũng không muốn quay về Tần gia.



Nhưng là phụ nữ, sắp tới ngày cuối năm, dù sao cũng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ.



Chỉ là không ngờ, ba người vừa vào phòng khách của Từ Hiếu Viên, lại bị lão Thái Quân quở trách một hồi.

Bình luận

Truyện đang đọc